Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 215

Cập nhật lúc: 2025-06-30 10:05:56
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong lúc mọi người bận rộn, Tống Minh Diên ở lại canh chừng đội ngũ cũng tranh thủ khoảng trống mà sắp xếp lại đồ vật trong không gian.

Nàng chia khu vực cho gà vịt dê bò, rải hạt giống cỏ non, ngăn thành từng ô nuôi gà, vịt, dê, bò riêng biệt. Ngựa lấy từ hoàng cung và từ đám thổ phỉ đều được đưa vào trại nuôi ngựa.

Binh khí, lương thực, tài bảo cũng sắp xếp gọn gàng. Tuy nhiên, để nuôi quân thì binh khí và ngựa vẫn chưa đủ.

Nàng thầm nghĩ, khi nào rảnh sẽ "vay mượn" thêm binh mã từ hoàng cung và đám vương tôn quý tộc.

Nhờ có không gian đặc biệt, đến cả ngựa bệnh nàng cũng có thể dưỡng thành chiến mã khỏe mạnh. Tống Minh Diên nhìn kho lương cùng tài bảo mà mình tích lũy được, không khỏi hài lòng.

Nếu không phải Lưu Li Điện có khả năng chứa đựng mọi thứ, chỉ e kho lương cùng vàng bạc đã tràn ra ngoài rồi.

Không màng đến chúng nữa, nàng chuyển sang chọn nguyên liệu chế tác thân thể.

Ở trong không gian, nàng không bị giới hạn, chỉ cần chế xong thì có thể tùy lúc lấy ra. Tuy nhiên, đây là lần đầu thử nghiệm, nàng không dám chắc chắn hoàn toàn.

Tống Minh Diên dùng ý niệm điều khiển đao, định hình một thân thể dựa theo hình dạng của mình từ kiếp trước, tỉ mỉ chạm khắc từng chi tiết.

Quá trình này vô cùng dài, còn rất hao tốn tâm lực, mỗi nét khắc như bị một lực vô hình ngăn trở, nhưng nàng vẫn kiên trì từng chút một.

Tống Minh Diên vừa mới nắn hình đến một nửa, đã cảm thấy thức hải đau nhức như bị kim đâm, đành phải tạm thời gián đoạn, rời khỏi trạng thái tập trung.

Chuyện này quả thực khó khăn hơn nàng tưởng. Trong không gian còn chịu cản trở như vậy, nếu làm ở bên ngoài, chẳng phải mỗi một nhát đao hạ xuống đều như bị sét đánh sao?

Nàng có thể mường tượng bản thân sẽ bị thiên kiếp hành hạ thế nào khi trở về bản thể.

Thiên tài địa bảo hễ ra đời đều phải chịu lôi kiếp, mà nàng lại dùng bảo vật nghịch thiên để rèn đúc thân thể, tất nhiên cũng nằm trong loại đó.

Nhưng càng khó khăn, nàng lại càng có lòng muốn vượt qua. Miễn là không đụng đến lôi kiếp thiên phạt chuyên dành để diệt trừ loại khí vận chi tử, thì những kiếp lôi này chỉ là lời cảnh cáo, chưa đến mức mất mạng.

Lôi kiếp thiên phạt thì lại khác, chính là trực tiếp muốn lấy mạng kẻ bị trừng phạt. Nhớ lần trước, nàng từng tiêu diệt một tu sĩ được chính đạo nâng đỡ, sau đó thiên lôi đã đuổi g.i.ế.c nàng đến tận cùng, mãi đến khi không thể tránh mới thôi, c.h.é.m nàng đến suýt mất mạng.

Với tu vi hiện tại, nàng chẳng dám trực diện đối đầu với thiên phạt, thôi thì tạm nhẫn nhịn sống sót qua ngày đã. Sống lại được một lần đã là may mắn lắm rồi, nếu phải gánh chịu thêm một lần lôi phạt nữa, e là khó bề toàn mạng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-215.html.]

Thu hồi ý thức từ trong không gian, Tống Minh Diên bất giác ngửi thấy mùi thơm nức mũi từ gạo và thịt nướng khiến nàng không khỏi cảm thấy bụng dạ cồn cào. Dù chưa đói, nàng cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Nhìn về phía Lục gia, nàng liền thấy lão phu nhân đang nướng một chiếc chân dê trên lửa, vừa nướng vừa lẩm bẩm: "Mùi hương này, chắc chắn bọn trẻ ăn một miếng là no nê cả ngày, tay nghề của ta quả là vô song!"

"Nãi nãi, khi nào mới xong ạ? Bọn con đói quá rồi!" Bọn trẻ con ngồi thành một hàng, mắt ngập tràn nỗi niềm trông mong.

"Chờ một chút, chờ nãi nãi xào thêm vài món nữa là có thể ăn cơm rồi." Lục lão phu nhân vừa nói vừa đứng dậy, tìm quanh bếp, lẩm bẩm: "Cái nồi ta để đây đâu rồi?"

"Nãi nãi tìm gì vậy?" Bọn trẻ tò mò hỏi.

"Ta tìm cái nồi, chẳng lẽ nó có chân tự chạy được sao? Rõ ràng vừa mới đây thôi mà!"

"Nãi nãi, đại ca lấy nồi của nãi nãi đi xào rau đấy, đã xào xong cả rồi!"

"Bọn con thấy hết rồi."

"Huynh ấy còn dựng bếp ở bên xe đẩy để nãi nãi không phát hiện ra!"

Bọn trẻ tranh nhau tố giác, bán đứng đại ca không sót điều gì.

DTV

"Sao cơ?" Lục lão phu nhân vội quay đầu, thấy đồ ăn đã bày trên xe đẩy, chỉ còn chờ mỗi chiếc chân dê bà nướng là xong.

Bà liền chạy tới, cằn nhằn: "Tên tiểu tử này, sao lại tranh việc của ta, chẳng lẽ ta không tự làm được sao?"

Nhìn mấy món đã bày biện gọn ghẽ, lão phu nhân càng nhìn càng thấy quen tay quen mắt.

Khoan đã, tiểu tử này có phải đã lén học trộm tay nghề của bà hay không chứ?!

"Nào là thịt heo xào măng khô, canh dương hầm củ cải đã đành, sao còn có cả bát khoai lang đỏ ngào đường và cá chép om dấm đường thế này?"

Một người trước nay không hề động đến cái vá, khi nào lại học được cả món khoai lang ngào đường và cá chép om dấm đường?

Lục lão phu nhân có cảm giác như bị ai đó đánh lén từ phía sau lưng, giật mình nhìn đại tôn tử nhà mình. Nếu bà nhớ không lầm, trước khi bị lưu đày, đứa cháu trai này của bà chỉ biết làm mỗi món thịt nướng thôi mà!

Loading...