Hứa thị thấy , giả vờ lau khóe mắt, thở dài : "Từ khi Minh Diên gả nhà họ Lục, chúng dịp gặp , cũng nó sống . Chuyện cũ nghĩ cũng chỉ là hiểu lầm thôi, đợi nó đây, chúng giải thích rõ, nó chắc chắn sẽ thông cảm cho nỗi khổ tâm của chúng ."
Ngoài miệng thì bà giải thích, nhưng chân im, rõ ràng là ép khác hạ bước tới mặt bà mới chịu.
Cũng dám mơ đấy!
Lục lão phu nhân nhạt: "Muốn chúng gọi Diên Diên tiếp đón các ngươi chứ gì? Được thôi, các ngươi cứ ở đây chờ , chúng gọi nàng ngay đây!"
Nói xong, bà lập tức xoay , dẫn theo các con dâu bước trong sân.
Thái độ đó của Lục lão phu nhân rơi mắt Tống gia, tựa như là chấp nhận thỏa hiệp .
Người ở thời vốn coi trọng chữ hiếu, con gái dù gả ngoài thì vẫn là con nhà họ Tống, thể kính trọng trưởng bối.
Nếu Tống Minh Diên lời, bọn họ đánh c.h.ế.t nàng thì cũng ai dám , nhà họ Lục cũng chẳng thể can thiệp .
Tống Minh Yên khập khiễng bò dậy từ mặt đất, đau nhức, đôi chân dường như còn là của nàng nữa. lúc nàng chẳng còn tâm trí để ý đến.
Tống Minh Diên! Tống Minh Diên ở đây thật !
Tiện nhân c.h.ế.t đường lưu đày, còn sống đến giờ !
Nhớ đến Tống Minh Diên mất mặt công chúng, danh tiếng nàng hủy hoại, lửa giận trong lòng Tống Minh Yên liền bùng lên dữ dội, đốt cháy hết sự mệt mỏi tích tụ trong mấy ngày qua.
Tiện nhân , nhất định sẽ cho ngươi thế nào là đau khổ!
Tuy rằng đó Tống Minh Diên một lời, nhưng Tống Minh Yên đem hận thù đổ hết lên đầu nàng.
Người nhà họ Tống vẫn đang chờ Tống Minh Diên nghênh đón, ai nấy đều dậy, tỏ đạo mạo nghiêm trang.
"Từ xưa đến nay gì đạo lý để trưởng bối chờ vãn bối, là vãn bối còn để chúng gọi, thật là vô lễ!"
"Một đứa do thất sinh , thể dạy dỗ gì chứ, chẳng giống hệt mẫu nó , tiện hiểu quy củ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-221.html.]
Lục lão phu nhân bước sân, thấy mới dừng lời oán trách.
Khi họ nghĩ bà thực sự sẽ gọi nghênh tiếp, thì bà bất ngờ giơ cái vá trong tay, hô to một tiếng đầy uy lực: "Đóng cửa !"
"Rầm!" Lục Tam phu nhân xông tới, dùng chân đạp mạnh khiến cánh cửa đóng sầm .
"Ta khinh!" Bà bên trong chửi vọng : "Còn Diên Diên của chúng tiếp đón các ngươi ? là đồ vô liêm sỉ! Sao các ngươi tự cởi quần thắt cổ luôn cho đỡ hổ ?"
"Cũng soi gương mà xem, mặt mũi cũng dày đến mức nào! Da heo còn mỏng hơn da mặt các ngươi, còn Diên Diên gặp mặt, đúng là đang mơ giữa ban ngày mà!"
Lục Tứ phu nhân cũng nhạo: "Nằm mơ giữa ban ngày mà còn tự cho là thật, đúng là khiến mở rộng tầm mắt!"
Lục lão phu nhân chốt cổng , cố tình lớn tiếng: "Cứ để cho họ ngoài cho gió lạnh thổi nguội cái đầu hồ đồ ! Thật là, thứ gì cũng dám vọng tưởng!"
Nhà họ Lục bọn họ vẫn luôn dùng hết sức che chở của , đối phương mà còn dám giở trò, bà đây mà đập cái vá chúng mới lạ!
Người nhà họ Tống trơ mắt cánh cổng đóng sầm mặt , từng lời nhục mạ vang lên từ trong sân, tức đến mức mặt mày tím tái.
"Đồ ác phụ! Thật là một lũ ác phụ!"
Thật nực !
Tống nhị thúc công giận dữ đến mức run cả tay, ngón tay chỉ thẳng cổng viện mà quát lớn, giọng giận dữ đến mức nước bọt văng tứ tung: "Quan gia, đám quả thực vô pháp vô thiên! Cả các ngài mà họ cũng dám nhốt ngoài cửa! Trạm dịch là chỗ của quan phủ để cho nghỉ chân, thể để bọn họ đuổi chúng ngoài thế chứ!"
"Quan gia, ngài nhất định dạy dỗ bọn họ một phen!"
Quan sai sắc mặt tối sầm, giơ roi quất mạnh lên ông : "Còn do các ngươi gây chuyện !"
DTV
Hôm nay đường dài vất vả, mệt mỏi chết, đến nơi nghỉ ngơi kịp chợp mắt thì xử lý chuyện rắc rối .
"Nếu hôm nay cửa mở , các ngươi cứ việc ngủ ngoài trời cho !" Hắn hầm hầm lườm đám Tống gia một cái, bước đến cổng, bực bội quát lớn: "Người bên trong , mau mở cửa ! Ai cho các ngươi lá gan dám đóng cửa cho quan gia ?"
"Ta cảnh cáo các ngươi, nhất là mở cửa ngay, nếu , khi chúng phá cửa xông , thì sẽ còn dễ chuyện !"
Tống nhị thúc công khi một roi quất trúng, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, quan sai đập cửa "bang bang" rung chuyển, mới tạm nén cơn giận trong lòng xuống.