Dù không thấy rõ tình hình trong viện ra sao, mà chỉ cần nghe tiếng ăn uống vọng ra thôi đã khiến đám người Tống gia ai nấy đều phải nuốt nước bọt.
Một phụ nhân Tống gia không nhịn được bèn xì xào: "Các ngươi chẳng phải là phụ mẫu của nha đầu kia sao? Sao lại để nó ở bên trong ăn uống một mình như vậy?"
DTV
"Có đồ ăn ngon lành như thế, nhà ngươi cũng không biết bảo nó mang ra hiếu kính trưởng bối!"
Hứa thị và Tống Phan Sơn vừa ngẩng lên, khuôn mặt bầm tím khiến mọi người giật nảy, nhất thời chẳng ai dám ho he gì thêm.
Vừa rồi trời tối, mọi người không để ý, giờ mới thấy hai người bị đánh đến thê thảm thế nào.
"Một nha đầu sao có thể nhẫn tâm xuống tay độc ác đến thế!"
"Cũng tại các ngươi trước nay chẳng đoái hoài gì đến nó, mới khiến tính khí ngang ngược của nó dưỡng thành thế này, nếu không sao lại như vậy?"
"Im miệng!" Hứa thị hung tợn trừng mắt nhìn, khiến kẻ nói chuyện im bặt mà lùi về góc tường.
Hứa thị quay sang Tống Phan Sơn, tủi thân khóc lóc: "Lão gia, biện pháp này căn bản không ổn! Nghịch nữ kia hoàn toàn không coi chúng ta là phụ mẫu!"
Khắp người bà ta đều đau nhức, n.g.ự.c đau, lưng đau, chân tay đau... Mọi thứ đều đau!
Hứa thị rưng rưng nước mắt, nghiến răng căm hận.
"Nương, con tiện nhân đó dám đánh người, để con đi xử lý nó ngay!" Tống Minh Yên tức giận, bật dậy, lửa giận bừng bừng trong lòng.
Rốt cuộc là ai đã cho Tống Minh Diên lá gan lớn đến nỗi dám đánh cả phụ mẫu mình thành ra như thế!
"Yên Nhi!" Hứa thị đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y nữ nhi, động tác có phần mạnh mẽ, khiến cơn đau dồn đến cả thân thể, đau đến mức bà ta hít hà một hơi, mặt mày nhăn nhó.
Sau khi cơn đau thuyên giảm, Hứa thị khẽ bảo: "Đừng nóng nảy! Con nhóc kia giờ đâu còn là kẻ phế vật mà chúng ta từng khinh thường. Hiện tại, nó có nhà họ Lục chống lưng, lá gan cũng to ra rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-227.html.]
Tống Minh Yên giậm chân đầy tức tối: "Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nó vênh váo vậy sao?"
"Đã mang thân phận phạm nhân bị lưu đày, mà nhà họ Lục còn có thể thân thiết với đám quan sai áp giải như vậy. Con mà chủ động gây sự, không phải sẽ tự rước đòn vào thân hay sao?" Hứa thị nói, trong lòng mừng thầm vì tên yêu đạo kia không ở bên cạnh Tống Minh Diên, nếu không, với thái độ hiện tại của nghịch nữ đó, bà ta không dám nghĩ tình cảnh sẽ hung hiểm đến mức nào.
Lo sợ nữ nhi chịu thiệt, Hứa thị cảnh cáo: "Con đừng có mà nông nổi đi gây chuyện với nó. Trước khi tìm ra cách đối phó Lục gia, tốt nhất là chúng ta cứ giữ im lặng, tránh đi mũi nhọn, nghe rõ chưa?"
Tống Minh Yên miễn cưỡng đáp lại: "Con biết rồi!"
Trước nay, chỉ có nàng ta là kẻ bắt nạt Tống Minh Diên, có bao giờ nàng ta phải chịu nhục nhã như thế này đâu! Từ ngày con tiện nhân đó gả vào nhà họ Lục, chuyện gì cũng không còn xuôi chèo mát mái.
Nghe bên trong có tiếng cười vui vẻ của Lục lão phu nhân cùng quan sai, ánh mắt Tống Minh Yên lóe lên.
Chẳng qua Tống Minh Diên dựa vào thế lực của nhà họ Lục mới dám kiêu căng như vậy. Nếu nàng ta có thể lấy lòng Lục lão phu nhân, giành lại Lục Bùi Phong từ tay tiện nhân kia... Không, không phải là giành, mà là lấy lại những gì vốn thuộc về mình! Hôn ước ban đầu là của nàng ta, Tống Minh Diên chẳng có quyền gì cả!
Hai vợ chồng Hứa thị không hề hay biết suy tính của nữ nhi, dù mặt mày đã tím bầm vì những trận đòn, nhưng vẫn chẳng thể che giấu nổi nỗi phiền muộn.
Ban đầu họ định kết thân với nghịch nữ kia, từ đó dùng tay nó để đối phó Lục gia, nhưng ý định này giờ chẳng thể thực hiện được. Nhà họ Lục cũng chẳng ưa gì Tống gia họ, thái độ của đối phương chẳng khác nghịch nữ ấy là bao.
Nếu họ không thể giúp Hoàng thượng loại từ Lục gia, thì chỉ còn cách là cùng chịu số phận phạm nhân lưu đày với Lục gia. Sao họ có thể chấp nhận chuyện như vậy được!
Tống Phan Sơn và Hứa thị sốt ruột đến muốn phát bệnh, nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng tìm ra cách nào để thoát khỏi tình cảnh khốn khổ hiện tại.
"Lão gia, trước hết cứ bôi thuốc đi đã." Hứa thị đã mệt mỏi cả về tâm lẫn thân, đành tạm thời gác chuyện này sang một bên, lấy một lọ thuốc mỡ từ bọc hành lý ra.
Sắc mặt Tống Phan Sơn đầy sầu khổ, thở dài một tiếng: "Đã để bà phải chịu khổ cùng ta rồi, không biết chúng ta có cơ hội nào để liên lạc với nhạc phụ, nhờ ông ấy xin Hoàng thượng tha tội cho chúng ta hay không."
Hứa thị là con gái của Lại Bộ Thượng thư, Tống Phan Sơn có thể được phong làm Thái phó đa phần là nhờ vào địa vị của nhạc phụ.
Năm xưa, cũng là vì lợi ích trên đường thăng quan mà Tống Phan Sơn đã không ngần ngại vứt bỏ vợ con, nhẫn tâm làm chuyện thất đức.