Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 228

Cập nhật lúc: 2025-06-30 10:06:28
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên, các phu nhân nhà họ Lục đã bận rộn nấu một nồi cháo nóng hổi.

Vừa lúc ăn sáng, một tên quan sai áp giải đoàn người Tống gia đã đến tìm Ngô Đạt để bàn bạc việc hợp nhất hai đội ngũ.

"Đoàn người của các ngươi đông, quản lý sẽ vất vả, đoạn đường phía trước lại càng khó đi. Các ngươi chỉ có hơn 20 quan sai mà phải trông coi cả trăm phạm nhân, ắt cũng không dễ dàng."

"Không bằng chúng ta hợp nhất hai đội ngũ lại để tiện bề quản lý. Dù sao mọi người cũng đều phải đến Ung Châu, trên đường có thể giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt."

Ngô Đạt nhấp một ngụm cháo nóng hổi, lại gắp thêm một miếng dưa muối do chính tay Lục lão phu nhân ướp, cảm thấy những ngày tháng thế này thần tiên cũng chẳng đổi nổi.

Có thể nói, dọc đường đi, trừ những lúc mệt mỏi lên đường vào ban ngày, thì bọn họ chẳng hề chịu khổ, ngày ngày đi theo người Lục gia mà hưởng thụ mỹ vị một cách sung sướng.

Nghe xong lời của Triệu Thuận, phản ứng đầu tiên của Ngô Đạt là kiên quyết cự tuyệt, phải cự tuyệt thật mạnh mẽ! Lão phu nhân chăm lo chuyện ăn uống cho bọn họ cũng là vì tình cảm riêng, nếu có thêm nhóm người kia gia nhập vào, chẳng phải sẽ tăng thêm gánh nặng cho Lục gia sao?

Vạn nhất lão phu nhân cảm thấy quá tải, không lo liệu được hết thảy, thì cuộc sống ăn uống no đủ của huynh đệ bọn hắn chẳng phải sẽ chấm dứt sao?

Nghĩ đến đây, Ngô Đạt làm ra vẻ nghiêm túc, dứt khoát nói: "Ý tốt của ngươi ta xin ghi nhận, nhưng ta không tán thành cách nói của ngươi."

Với lý lẽ rõ ràng, hắn nói: "Đêm qua hai bên vừa xảy ra tranh chấp không giải quyết được, nếu nhập lại thành một đội, người trong nhóm nhất định sẽ gây chuyện, thậm chí đánh nhau hàng ngày. Đội ngũ của các ngươi nhìn là thấy thiếu đòn rồi, ta chỉ sợ bên chúng ta không kiểm soát nổi."

DTV

"Vậy nên, vì lợi ích của hai bên, tốt nhất là cứ ai lo người nấy. Ngươi quản nhóm của ngươi, ta quản nhóm của ta. Chẳng lẽ ngươi muốn thấy cảnh người của chúng ta hôm nay đến trộm đồ của bên ngươi, rồi mai người của bên ngươi lại sang chỗ ta để gây sự sao?"

Triệu Thuận thấy hắn bướng bỉnh liền trầm mặt, liếc nhìn về phía người Lục gia một cái, không chịu bỏ cuộc mà tiếp tục nói: "Nếu có kẻ sinh sự trong đội ngũ, thì đó là do quan sai chúng ta quản không nghiêm. Chẳng phải chỉ cần quất vài roi là xong sao?"

"Hơn nữa, ngươi làm quan sai áp giải, sao lại tùy tiện tháo xiềng xích cho phạm nhân, còn để họ đi nhờ xe kéo?"

Ngồi đối diện Ngô Đạt, Đặng Lương nghe vậy, liền ngước lên, lạnh lùng liếc Triệu Thuận một cái: "Quan sai áp giải phạm nhân, đối mặt với tình huống đặc biệt, tất nhiên có quyền tạm thời tháo xiềng xích, chỉ huy phạm nhân hoàn thành nhiệm vụ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-228.html.]

"Nhưng đó phải là tình huống đặc biệt!" Triệu Thuận lập tức phản bác.

Ngô Đạt thầm nghĩ, xong rồi, tên này bới móc ngay điểm mấu chốt! Nếu hắn nhất quyết giữ nguyên xiềng xích, chẳng phải xe kéo cũng bị lấy lại sao?

Đặng Lương vẫn thản nhiên đáp: "Vậy ngươi có cho đây là tình huống đặc biệt không?"

Ngô Đạt: "..." Vẫn là hắn giỏi đối đáp!

Sự căng thẳng tan biến, hắn thoải mái húp cháo, trong lòng hân hoan chờ xem trò hay.

Triệu Thuận tức giận bảo: "Ngươi đây là đang làm trái trách nhiệm!"

"Quan sai phải tuân thủ quy tắc, không có tình huống đặc biệt nào ở đây cả." Đặng Lương mặt không đổi sắc, lạnh giọng: "Vả lại, trách nhiệm lớn nhất của quan sai là đảm bảo phạm nhân an toàn đến nơi lưu đày, lãnh nhận hình phạt lao dịch."

Bị đáp trả thẳng thừng, Triệu Thuận nghẹn lời.

Ngô Đạt cũng nói thêm vào: "Đúng vậy, chịu khổ là phần của phạm nhân, chúng ta làm việc mà không phạm luật, việc gì phải chen vào chịu khổ chung?"

Triệu Thuận đành quay lại, nhìn đám người Lục gia đang thản nhiên ăn cháo nóng, nén giận nói: "Ngươi nhìn bọn họ xem, trông có giống chịu khổ chút nào không? Phạm nhân lưu đày mà lại thảnh thơi như vậy sao?"

"Sao lại không chịu khổ?" Ngô Đạt không hài lòng, đáp: "Mỗi ngày họ đều nấu cơm cho chúng ta, còn phải lo dọn dẹp, mệt mỏi không kể xiết! Không chỉ nấu nướng, mà còn phải đuổi xe lừa cho chúng ta, chẳng lẽ không vất vả hay sao?"

"Nói nữa đi!" Ngô Đạt đúng lý hợp tình, hướng về phía đám tộc nhân Lục gia mà chỉ tay: "Bọn họ chẳng phải cũng chịu khổ sao?"

Bị chỉ thẳng vào mặt trong khi đang ăn chiếc màn thầu với lá cải đơn sơ, Lục nhị lão gia cùng mọi người bên chỗ ông ta chỉ có thể lặng lẽ phỉ nhổ trong lòng: Phi, thật là không biết xấu hổ!

Ngài cũng thật biết trợn mắt nói dối đấy! Nỗi khổ này, liệu có ai muốn chịu hay có thể tránh khỏi không?

Trong lòng mọi người đều hậm hực, nhưng chẳng ai dám đứng ra nói rõ tình hình cho Triệu Thuận biết. Ngược lại, có vài kẻ còn thầm thấy hả hê, bàng quan nhìn người khác lại bước vào con đường mà chính mình từng nếm trải. Nhìn người khác gặp phải những khó khăn mình đã trải qua thật có phần thú vị hơn là tự thân phải chịu đựng.

Loading...