Đối với người có thân phận thì dịch tốt còn dè chừng, chứ bạc của đám phạm nhân bị lưu đày này, chỉ có kẻ ngốc mới không kiếm!
Vì thế, hắn bang bang gõ cửa vài cái rồi không khách khí nói với Lục nhị lão gia: "Hai mươi văn một chỗ, trả nổi thì ở, không trả nổi thì dọn khỏi giường ngay!"
Người tranh cường háo thắng, Phật tranh một nén nhang. Nếu là ngày thường, chắc chắn đám người Lục nhị lão gia sẽ tính toán từng đồng, không dễ gì chịu trả. Nhưng lúc này, người Tống gia đang đứng chực chờ giày xéo mặt mũi họ bằng tiền, thì có thể nhịn được sao?
Nếu không tranh lấy thể diện này, tối nay bọn họ e là khó ngủ yên giấc!
"Hai mươi văn thì hai mươi văn! Ai bảo chúng ta không trả nổi chứ!"
DTV
Người Tống gia nghiến răng, nâng giá lên: "Ba mươi văn!"
Tống Minh Diên đứng đó, nhìn hai bên tranh giành, trong nháy mắt đã đẩy giá một chiếc giường từ mười văn lên đến cả trăm văn, thầm nghĩ: Đám người này, quả thực rất biết cách đốt tiền.
Cuối cùng, sau một hồi giằng co căng thẳng, người Tống gia đã giành được phần thắng, chiếm được giường với giá một trăm hai mươi văn, khiến đám người Lục nhị lão gia tức đến tím mặt. Nếu không phải vì người nhà họ Tống chọc tức, họ chỉ cần mười văn là đã có thể nằm giường rồi.
Đám người Lục nhị lão gia tức giận không thôi, nhưng không thể so được với người Tống gia về tiền bạc, lại không có quan sai như Ngô Đạt ra mặt giúp đỡ, đành phải ngậm bồ hòn, tìm góc sân mà nghỉ tạm, lòng chứa đầy hận thù đám người Tống gia.
Tống Minh Yên tiêu tiền nhờ Triệu Thuận đổi lấy kẹo đường trong trạm dịch, mọi việc vừa xong xuôi, nàng ta liền tìm tới bọn trẻ Lục gia.
Đứng dưới mái hiên, nàng ta khéo léo ra hiệu cho mấy đứa trẻ đang nô đùa ngoài sân. Mùi cơm từ trong viện toả ra thơm phức khiến bụng Tống Minh Yên không khỏi sôi lên ùng ục.
Từ khi bị lưu đày, đã bao lâu rồi nàng ta không được ăn một bữa cơm đàng hoàng? Cả ngày chỉ có bánh bao hoặc cháo loãng, gọi là cháo nhưng đến quá nửa đều là nước cơm.
Nàng ta thầm nghĩ, chỉ cần mình kết thân được với đám nhóc này, dùng chúng làm bước đệm để trộn lẫn vào đoàn người Lục gia, sớm thôi nàng ta cũng sẽ được ăn cơm thỏa thích.
Cô bé Lục Tư Ninh là đứa nhanh nhẹn nhất, lập tức nhìn thấy nàng ta, sau đó liền ném chiếc gậy gỗ dùng để chọc đất đi, báo hiệu cho các ca ca: "Nàng ta đến rồi!"
Không cần nhiều lời, ba đứa nhóc còn lại đã lập tức hiểu ý muội muội, liền kéo nhau tới chỗ Tống Minh Yên. Bọn trẻ khoanh tay sau lưng, hiên ngang bước tới, dù tuổi còn nhỏ nhưng dáng vẻ thì chẳng khác nào những tên tiểu bá vương.
Sợ bị người khác chú ý, Tống Minh Yên vội vàng lui vào góc tối. Nhìn cảnh tượng trước mặt, nàng ta không khỏi bực mình đến nghiến răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-234.html.]
Mấy đứa nhóc này thật chẳng biết thu liễm gì cả! Rõ ràng nàng ta đã dặn chúng phải hành động kín đáo rồi mà!
Tuy nhiên, càng như vậy lại càng cho thấy bọn trẻ ngây thơ, dễ sai bảo. Nếu chúng quá khôn ngoan, e rằng sẽ rất khó tiếp cận.
"Đồ ta nhờ ngươi mang đến có đủ không?" Lục Tư Ninh vừa tới gần Tống Minh Yên, liền nghiêm mặt hỏi, ánh mắt không hề nao núng.
Nếu không phải con nhóc này chưa cao đến đầu gối nàng ta, Tống Minh Yên chắc hẳn sẽ ngỡ mình đang giao dịch với một vị đại nhân.
"Có mang đây, ngươi xem có đủ không?" Tống Minh Yên vừa nói xong đã muốn tự tát mình một phát vì lỡ lời.
"Ừ." Cô bé đáp với vẻ mặt hài lòng: "Mở ra cho ta xem!"
Tống Minh Yên phải tự nhắc nhở rằng mình đang muốn kết giao với đối phương, cố nén giận mới có thể bỏ qua cảm giác khó chịu này.
Nàng ta mở chiếc túi nhỏ mang theo bên người ra. Bên trong túi đầy những viên kẹo bọc giấy, có khoảng vài chục viên đủ loại.
Ánh mắt lũ trẻ đồng loạt sáng lên, nhưng lại nhanh chóng kiềm chế. Với gương mặt nghiêm túc, một đứa nói: "Chúng ta cần kiểm tra xem đồ có đúng như những gì đã nói không."
Trong lòng Tống Minh Yên nóng như lửa đốt, nhưng vì mục tiêu cuối cùng, nàng ta đành thuận theo ý chúng, đưa kẹo cho lũ trẻ.
Sau khi xem xét một chút, Lục Tư Ninh liền nghiêng đầu hỏi: "Ngươi không dùng hết bạc chỉ để mua kẹo đấy chứ?"
Trước tiên cứ xác nhận rõ ràng đã, lỡ đâu nàng ta còn giữ lại một ít bạc thì sao?
Lần này Tống Minh Yên thật sự bỏ được vốn lớn, nàng ta đã đem toàn bộ gia sản đánh cược vào việc kết giao này.
"Đương nhiên rồi, để có thể kết giao bằng hữu với các ngươi, ta đã dốc hết sức mình và tất cả thành ý. Giờ các ngươi có thể chấp nhận kết giao bằng hữu với ta chưa?" Nàng ta hạ giọng thật thấp, sợ bị người Lục gia phát hiện.
Cô bé Ninh Ninh nhận lấy túi kẹo từ tay nàng ta, nghiêm nghị đáp: "Được, từ giờ trở đi, ngươi chính là bằng hữu của chúng ta."
Phụ mẫu đã dạy, làm người không thể thất hứa, đã nói là phải giữ lời.