Phụ mẫu đã dạy, làm người không thể thất hứa, đã nói là phải giữ lời.
Về phần chuyện trước đây đã hứa với Tống Minh Yên là không tiết lộ cho ai, nhưng tẩu tẩu không phải là "người khác" không tính vào lời hứa ấy.
Vẻ vui mừng hiện rõ trên nét mặt Tống Minh Yên, trong lòng nàng ta như trút được gánh nặng.
Cuối cùng nàng ta cũng đã thu phục được đám tiểu tử này rồi, không uổng công nàng ta tốn bao công sức.
Vừa nhận lại túi kẹo, nàng ta còn đang định nghĩ bước tiếp theo phải làm sao để thông qua đám nhỏ này lấy lòng người Lục gia, thì cô bé Lục Tư Ninh bỗng nhiên nghiêm mặt, nghiêm nghị nói: "Chúng ta đã làm đủ ba lần hô hấp bằng hữu, giờ là lúc tuyệt giao rồi!"
"Rắc!" một tiếng, túi kẹo rơi xuống đất, kẹo bên trong vương vãi khắp nơi.
Tống Minh Yên sững người tại chỗ, tay vẫn còn giữ động tác cầm túi, trên mặt đều là vẻ ngấn ngơ.
Cái gì? Con bé đó vừa nói gì?
"Xem ra nàng ta là ngốc thật, cũng may chúng ta tuyệt giao với nàng ta từ sớm, nếu không sẽ bị nhiễm sự ngốc nghếch này mất, đi thôi!"
Nhanh lên, đi mau nào!
Đám tiểu tử vỗ mông, chẳng đợi Tống Minh Yên kịp phản ứng đã quay người nhảy chân sáo bỏ chạy.
Tống Minh Yên chỉ biết đứng ngây người nhìn túi kẹo rơi trên mặt đất, lại ngước nhìn theo bóng dáng mấy đứa trẻ đang bỏ chạy, bàn tay nàng ta dần siết chặt, khớp hàm nghiến chặt đến mức phát ra tiếng kêu "kẽo kẹt".
Trong lòng nàng ta tràn ngập sự kinh ngạc, khó mà chấp nhận nổi.
Nàng ta bị lừa? Nàng ta lại bị bọn nhóc này chơi đùa như vậy? Bị một lũ trẻ ranh chưa mọc đủ lông đủ cánh trêu chọc đến mức quay cuồng sao?!
Giây trước còn đắc ý, giây sau đã bị ép tuyệt giao, khiến Tống Minh Yên tức đến ù cả đầu, giận đến phát ngốc!
Suốt trong quãng đời trước đó, nàng ta chưa từng thấy đứa trẻ nào xấu xa, hiểm ác, đáng ghét đến thế!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-235.html.]
Sao nàng ta có thể nghĩ rằng lũ tiểu quỷ Lục gia kia ngây thơ, dễ lừa cơ chứ? Chúng là ác ma mới phải, đúng là một lũ ác ma!
Tống Minh Yên giận đến mức m.á.u trong người muốn chảy ngược đến nơi, cảm giác như bản thân vừa đ.â.m đầu vào một tấm sắt dày.
Nhìn đống kẹo rơi vãi trên mặt đất, tựa như từng viên kẹo đang cười nhạo sự ngu ngốc của nàng ta khi tin vào cái gọi là ngây thơ của bọn tiểu quỷ.
Nàng ta tức tối dẫm chân vài cái, càng dẫm càng giận, cuối cùng giận đến mức phát khóc. Lâu thật lâu sau, nàng ta mới hít sâu, lau nước mắt, điều chỉnh lại tâm trạng để tiếp tục: "Chẳng qua là chịu một lần thiệt thòi thôi, sớm đã biết việc này không dễ dàng. Nếu lũ nhóc này không chịu phối hợp, ta sẽ tìm cách khác."
Nàng ta không tin bản thân lại kém cỏi hơn Tống Minh Diên!
DTV
Tống Minh Yên nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quyết định nhắm vào vài vị phu nhân Lục gia. Nếu Tống Minh Diên có thể chiếm được tình cảm của họ, thì nàng ta nhất định cũng có thể!
Mấy ngày tiếp theo, Tống Minh Yên luôn tìm đủ mọi cách để tiếp cận các vị phu nhân Lục gia. Họ đi nhặt củi, nàng ta cũng đi nhặt củi; họ đi gánh nước, nàng ta cũng đi gánh nước.
Tống Minh Diên nhìn thấy tất cả, nhưng không hề ngăn cản, bởi nàng biết Tống Minh Yên sẽ không thể thành công, dù nàng ta có bỏ ra bao nhiêu công sức cũng vô ích. Dù cẩu hoàng đế không tiếp tục phái thích khách tới nữa, thì trên quãng đường đường lưu đày này cũng không hề tẻ nhạt.
Hôm nay, Tống Minh Yên tự tin rằng đã dò hỏi rõ ràng sở thích của các vị phu nhân Lục gia. Nàng ta dùng chút bạc xin được từ Hứa thị, mua kim chỉ và vải dệt từ nhà nông, tranh thủ giờ nghỉ trưa và tối để thêu một chiếc khăn tay.
Đôi mắt nàng ta luôn mờ đi vì mệt mỏi, nhưng cuối cùng chiếc khăn tay cũng đã hoàn thành.
Hứa thị thấy mấy ngày nay Tống Minh Yên đều ngồi bên bếp lửa, chuyên tâm thuê thùa, trong lòng bà ta không khỏi trỗi lên một tia vui mừng. Tạm gác những nỗi lo phiền phức qua một bên, bà ta cảm thấy nữ nhi đã thật sự trưởng thành. Trước kia, nàng ta nào có kiên nhẫn để làm những việc tinh tế thế này.
Bị lưu đày đã là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng nếu con gái có thể rèn giũa tính tình từ đây, thì quả cũng không phải là điều hoàn toàn vô ích.
Ánh mắt Hứa thị dừng lại trên tấm khăn thêu hoa sen bằng chỉ đen. Mặc dù màu sắc đơn giản, nhưng từng mũi thêu sắc nét, đâu ra đấy, khiến bà ta càng thêm yêu thương, hài lòng.
Dù có thể không mang giá trị sử dụng, nhưng đối với Hứa thị, đây là một phần tâm ý chân thành của nữ nhi. Nàng ta thật sự đã hiểu chuyện rồi.
Thấy bà ta mỉm cười, Tống Minh Yên có chút ngượng ngùng lên tiếng: "Nương, chiếc khăn này... không phải là thêu cho người. Đây là ta định tặng cho Lục Đại phu nhân, nghe nói bà ấy thích hoa sen, ta muốn dùng chiếc khăn này để lấy lòng bà ấy."
Hứa thị: "..."