Lục lão phu nhân nhìn cảnh ấy, mặt mày liền giãn ra, cười nói: "Các cháu ngoan của nãi nãi muốn uống trà phải không? Đợi một chút, nãi nãi sẽ đi nấu nước ngay! Ngũ thẩm của các con có tay nghề pha trà rất tốt, khắp kinh thành không ai có thể sánh được đâu!"
Lão phu nhân vô cùng tự hào về tài nghệ của các con dâu của bà, chỉ cần nhìn đã cảm thấy kiêu hãnh, vì tất cả đều là con nhà mình, không ai sánh được!
Lục Ngũ phu nhân không nói gì, lập tức lấy bộ trà cụ trên xe xuống. Bình thường, bà rất ít khi thể hiện trà nghệ của mình, chỉ khi ở nhà có trượng phu thì mới pha cho ông ấy uống, còn người khác thì rất hiếm khi được thưởng thức.
Nếu Diên Diên và bọn trẻ thích, thì bà sẽ pha nhiều thêm, mặc kệ việc sau này có ai đó nổi cơn ghen vì đặc quyền bị mất đi. Dù sao, khi nào ông ấy quay lại, bà sẽ giải thích sau.
DTV
Bên này, bọn trẻ đã không còn nhìn sang quán trà nữa mà chăm chú ngắm người đang bận rộn pha trà, thỉnh thoảng còn giúp đỡ dọn dẹp ghế và rửa chén.
"Ngũ thẩm, để con giúp thẩm." Lục Bùi Phong sải bước dài, cầm lấy lá trà trên xe.
Đại phu nhân nhìn thấy cảnh này không khỏi mỉm cười, nghĩ thầm: "Tiểu tử này sau khi học trộm được tay nghề của nãi nãi, giờ lại bắt đầu muốn học trộm Ngũ thẩm của hắn nữa rồi."
Nhìn vẻ mặt say mê của Lục Bùi Phong, ai có thể ngờ rằng cậu thiếu niên chỉ thích vung đao múa kiếm, nay lại sẵn sàng xuống bếp pha trà cho người mình yêu thương.
Nhớ lại khi Bùi Phong năm tuổi, tay cầm đoản kiếm, mang khuôn mặt lạnh lùng nói muốn ăn muốn ngủ cùng kiếm, đại phu nhân không khỏi cảm thấy buồn cười. Năm tháng trôi qua thật nhanh, cậu bé lạnh lùng ngày nào nay đã trở thành một đấng nam nhi đỉnh thiên lập địa, biết thương yêu, chăm sóc người mình quý trọng rồi.
Lục Đại phu nhân nghĩ nếu cha của Lục Bùi Phong thấy cảnh này, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Bên này, người Lục gia vừa đun xong nước và rửa sạch trà cụ, thì thấy Tống Minh Yên mang theo một khay trà nóng lại gần.
Trước đây nàng ta chỉ lén lút tiếp xúc với người Lục gia, đây là lần đầu tiên nàng ta công khai xuất hiện trước mặt mọi người.
Giữa đám đông, ánh mắt nàng ta liền bắt gặp Lục Bùi Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-239.html.]
Dù trước kia Tống Minh Yên không muốn dây dưa với Lục gia, cũng không muốn hạ mình gả thấp vào Lục gia, nhưng không thể phủ nhận rằng Lục Bùi Phong là nam nhân tuấn tú nhất mà nàng ta từng gặp.
Dáng người hắn cao lớn, thẳng tắp, eo thon chắc khoẻ, như một thanh kiếm sắc bén giấu trong vỏ kiếm, chỉ cần nhìn bóng dáng thôi đã khiến người ta không khỏi động lòng.
Tống Minh Yên giấu đi ánh nhìn si mê, rồi ngước nhìn những người khác, mỉm cười dịu dàng, nói: "Lục lão phu nhân, các vị phu nhân, thiếu tướng quân, đây là trà nóng ta pha, dọc quãng đường dài chắc hẳn mọi người đều đã mệt mỏi rồi, ta đã pha trà để mọi người giải khát, tăng thêm tinh thần."
Vì cảm thấy mấy ngày nay các vị phu nhân Lục gia đã dần cải thiện thái độ với mình, Tống Minh Yên mới dám hành động tự nhiên như vậy.
Cảm thấy thời cơ đã chín muồi, nàng ta liền quyết định tiến thêm một bước, thực hiện một kế hoạch táo bạo.
Ngay cả khi điều này khiến Lục lão phu nhân không hài lòng, nàng ta tin rằng nhờ những lần giúp đỡ Chu thị và các vị phu nhân Lục gia khác đốn củi, họ cũng sẽ nói giúp nàng ta vài lời tốt đẹp.
Vờ như vô tình, Tống Minh Yên nhắc khẽ: "Sao dạo này không thấy các vị phu nhân đi nhặt củi nhỉ? Muội muội ngươi cũng thật là, sao chỉ nghĩ đến bản thân mà lại để các trưởng bối phải tự mình bận rộn như thế?""
Thực ra nàng ta đã quan sát nhiều ngày, biết rõ Tống Minh Diên ở trong nhóm người Lục gia là người ham ăn biếng làm nhất, những việc như nấu nướng hay các việc nặng nhọc đều do người Lục gia đảm đương.
Cảnh ngộ lưu đày vốn đã gian khổ, vậy mà còn phải nuôi thêm một kẻ rảnh rỗi như vậy, nàng ta tin chắc rằng trong lòng người Lục gia ít nhiều cũng tồn tại oán hận.
Chỉ cần có chút oán hận ấy thôi, chính là cơ hội để nàng ta từng bước thay thế vị trí của Tống Minh Diên.
Thấy ánh mắt khiêu khích của Tống Minh Yên, Tống Minh Diên vẫn lười nhác ngồi tựa vào xe đẩy, không hề để tâm. Vừa rồi nàng điêu khắc cơ thể đã mất quá nhiều sức lực, một chút cũng không muốn động, nhưng nhìn vẻ mặt đắc ý của Tống Minh Yên, nàng lại không nhịn được mà cảm thấy có chút bực bội.
Thế là, Tống Minh Diên liền nhấc ngón tay, ra lệnh: "Hạnh Nhi, dạy dỗ nàng ta một chút đi!"
Hạnh Nhi đã chờ đợi cơ hội này từ rất lâu, không chần chừ giây nào, túm ngay lấy một cái nồi đen thui rồi xông tới, đánh mạnh về phía Tống Minh Yên. Trước kia, khi còn ở phủ Thái phó, nàng ấy và tiểu thư luôn bị Tống Minh Yên này chèn ép.