Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 250

Cập nhật lúc: 2025-07-01 14:35:53
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên thực tế, những kẻ mà Lục Uyển Trinh thả ra từ hoàng cung để làm gián điệp phần lớn là người của Lục Bùi Phong, nhằm tìm ra những kẻ đã phản bội Lục gia khi gia tộc của họ suy yếu.

Hoàng thất Bắc Ngụy vốn chỉ có lớp vỏ bên ngoài hào nhoáng, trong khi tâm địa đám con cháu hoàng gia đều chứa đầy mưu mô. Chỉ cần lợi dụng thích đáng, sẽ không khó để tạo nên cơn sóng lớn. Chỉ cần kinh thành rối loạn, các nàng sẽ có cơ hội ổn định cuộc sống, bắt đầu dưỡng quân ở nơi lưu đày.

Tống Minh Diên thu lại suy nghĩ khi nghe đến kế hoạch "một lưới bắt gọn" của bọn chúng.

Nàng thầm suy tính: Hay là tạo ra vài tên yêu đạo để thỏa mãn sự mong đợi của bọn chúng nhỉ?

Nếu phía bên này cứ trì trệ, chưa biết chừng bọn chúng sẽ lại tập trung chú ý vào nàng - đối tượng đáng nghi nhất trước kia.

Khi ấy, nếu bọn chúng coi nàng là điểm mấu chốt quan trọng, chắc chắn cũng sẽ dồn hết công sức nhắm vào nàng, khiến cho kế hoạch dưỡng quân nơi lưu đày bị quấy rầy.

Nghĩ đến đây, Tống Minh Diên tìm kiếm trong không gian chứa đồ của mình.

Nàng nhớ đến đời trước trước, khi còn ở Tu Tiên giới, trong một lần tranh giành bảo vật, nàng vô tình c.h.é.m c.h.ế.t một tên tà tu định biến nàng thành lô đỉnh. Sau đó có một đoán tạo sư trẻ tuổi từng phải chịu áp bức bởi tên tà tu kia đã đuổi theo mấy dặm cảm tạ và tặng cho nàng mười con rối thu nhỏ.

Nếu không phải vì muốn "sinh ra" vài tên yêu đạo để thế thân, có lẽ nàng đã quên mất chuyện lần ấy.

Tống Minh Diên vừa động ý niệm, mấy con rối nhỏ liền hiện ra từ đống đồ linh tinh trong không gian.

Những con rối này chỉ nhỏ bằng hai ngón tay, dài khoảng ba tấc, hình thái ngây ngô, chất phác như tượng gỗ được điêu khắc.

Tống Minh Diên chọn một con, định thử xem hiệu quả thế nào. Nàng đi đến một gian phòng khác, giơ ngón tay ấn vào giữa trán con rối, để lại một vết máu.

Con rối hấp thu linh lực từ chủ nhân, giống như cây non được tưới nước, trong nháy mắt từ kích thước nhỏ bằng bàn tay đã biến thành một người to lớn cao tám thước.

Con rối được chế tác từ chất liệu gì nàng cũng không rõ, chỉ thấy nó phát ra sáng ánh đồng cổ, trừ màu da kỳ quái, tóc thưa thớt và diện mạo thô kệch, thì hầu như không khác người thật là bao.

Tống Minh Diên chưa rõ cách sử dụng, bèn nghiên cứu một lúc, rồi nhìn người to lớn trước mắt, nàng hỏi: "Ngươi có biết đánh người không?"

Người to con khờ khạo gật đầu.

Nàng lại hỏi: "Ngươi có biết chạy trốn không?"

Lại gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-250.html.]

Tống Minh Diên đã yên tâm phần nào, lại dặn dò: "Ai đánh ngươi thì ngươi đánh lại, nhưng tuyệt đối không được để họ hoàn toàn bắt được, có hiểu không?"

Người to con khẽ chần chừ một chút, rồi lại gật đầu.

Tống Minh Diên xác nhận nó có chút trí tuệ, bèn tạm thời cất vào không gian.

Làm xong mọi việc, nàng phát hiện Lý Huyền Mô đã rời khỏi phủ Vinh Uy Vương, trong thư phòng giờ chỉ còn lại mỗi Vinh Uy Vương.

Tống Minh Diên lặng lẽ tiến vào thư phòng, nhưng không thấy dấu vết nào của Diệp thị.

Sau khi quét sạch toàn bộ kho tàng và tất cả ngỗng trong vương phủ, nàng tiến thẳng tới thư phòng.

Trong suốt quá trình đó, linh điệp vẫn đậu trên vai nàng, dù nó rất muốn gặp Diệp thị nhưng vẫn không tùy tiện hành động.

Lý Huyền Mô vừa đi khỏi, Vinh Uy Vương vẫn chỉ một lòng nghĩ cách muốn bắt lấy đám yêu đạo, giúp Lý Huyền Mô lập công lớn, thậm chí hắn ta còn chăm chú đến mức quên cả việc tìm mỹ thiếp giải khuây.

Vừa định gọi môn khách đến bàn bạc, hắn ta vừa quay đầu lại thì giật mình thấy một nữ nhân tuyệt sắc đang ngồi lẳng lặng ở vị trí chủ tọa.

Mặc dù đối phương thực sự là một mỹ nhân hiếm có, nhưng lúc này gặp phải nàng, Vinh Uy Vương vẫn sợ đến mức da đầu tê dại, cả người nổi da gà.

"Ngươi là ai?" Hắn ta hoảng sợ lùi liền mấy bước, trong cơn hoảng hốt vội vã rút bảo kiếm treo trên tường xuống, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

"Người đâu! Mau tới! Có thích khách!"

Tống Minh Diên chỉ thản nhiên nhìn hắn ta kêu la, vì toàn bộ âm thanh của hắn ta chẳng thể nào lọt ra ngoài, dù có gào đến rách cổ họng cũng sẽ không ai nghe thấy.

DTV

Vinh Uy Vương nhận ra sự thật này rất nhanh, hoảng loạn xoay người chạy về phía cửa. Nhưng mặc cho hắn ta có dùng hết sức bình sinh, cánh cửa ấy vẫn không hề động đậy.

Hắn ta nuốt nước bọt, mặt tái nhợt vì sợ hãi: "Bổn vương... bổn vương muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền. Ngươi muốn gì, bổn vương đều có thể cho ngươi."

"Diệp thị đang ở đâu?"

Vinh Uy Vương thoáng sững sờ, căn bản không hiểu "Diệp thị" là ai, lại nhìn sắc mặt Tống Minh Diên, lòng càng thêm bất an.

"Không rõ Diệp thị mà ngươi nói là vị nào?" Hắn ta xoa trán đầy mồ hôi, dè dặt đáp: "Nói không ngoa, trong phủ bổn vương không có nữ nhân nào họ Diệp, cũng không quen biết ai gọi là Diệp thị."

Loading...