"Ngươi có thể nói rõ hơn để bổn vương dễ dàng phân biệt chăng?"
Quả thật, Vinh Uy Vương không hề biết người nào là Diệp thị.
"Xem ra ngài đúng là quý nhân mau quên." Tống Minh Diên nhặt bút ngọc trên án thư lên, cầm trong tay thưởng thức, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ném thẳng vào trán hắn ta: "Ta đang nhắc đến người bị Tống Phan Sơn đưa vào phủ của ngài năm ấy. Ngài tốt nhất nên nhớ lại cho cẩn thận."
Vinh Uy Vương cố gắng lục lại trong trí nhớ, nhưng vì thời gian quá lâu, người như Diệp thị với hắn ta vốn không đáng để lưu tâm nên đã sớm quên lãng. Giờ nghe Tống Minh Diên nhắc đến, hắn ta mới mơ hồ nhớ ra.
Nhắc tới Tống Phan Sơn, sắc mặt Vinh Uy Vương chợt tái nhợt, khuôn mặt hiện lên chút chột dạ giống như phản chiếu hình ảnh của Thuận An Đế.
"Ta thật sự không biết Diệp thị là ai, cũng chưa từng có giao thiệp với Tống Phan Sơn. Có lẽ ngươi tìm nhầm người rồi."
Lời vừa dứt, bút ngọc trong tay Tống Minh Diên liền bay thẳng đến, đập trúng trán hắn ta, lập tức làm m.á.u chảy ròng ròng.
Máu nhỏ xuống theo trán, Vinh Uy Vương căm giận mà không dám nói gì, chỉ đành nén giận.
Tống Minh Diên lạnh lùng nói: "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Ngươi có nhận ra Diệp thị hay không?"
"Bổn vương... bổn vương thực sự không biết..."
Thấy Tống Minh Diên đứng bật dậy, Vinh Uy Vương sợ đến rụt cả người lại, không dám che giấu thêm.
"Diệp thị... bổn vương nhớ ra rồi. Nàng ta không còn ở trong phủ nữa. Sau khi vào phủ một tháng, nàng ta đã rời đi. Hiện tại bổn vương cũng không biết tung tích của nàng ta, lời này hoàn toàn là sự thật!"
Nếu hắn ta không có chút chột dạ khi nói những lời vừa rồi, có lẽ Tống Minh Diên sẽ tin tưởng hắn ta. Nhưng nàng đã cho hắn ta cơ hội sống sót, là tự hắn ta không biết trân trọng.
Tống Minh Diên lập tức tiến tới thi triển thuật Sưu Hồn trên Vinh Uy Vương.
Ký ức hồi tưởng đến lúc Vinh Uy Vương nhục mạ Diệp thị, rồi ném bà ấy - người vốn đã thoi thóp hơi tàn vào nơi bãi tha ma hẻo lánh.
Tống Minh Diên đột nhiên mở mắt, nhìn về phía kẻ đang thống khổ kháng cự thuật Sưu Hồn. Ngón tay nàng siết chặt lấy cổ Vinh Uy Vương, rồi bất ngờ dùng sức bẻ mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-251.html.]
"Kết thúc rồi." Một tiếng "cách" vang lên, quá trình sưu hồn vẫn chưa kịp chấm dứt thì Vinh Uy Vương đã rú lên trong cơn đau đớn, mắt trợn trừng, rồi dần dần im lặng mãi mãi.
Khuôn mặt béo phệ của hắn ta tím bầm vì ngạt thở, đôi mắt căng ra, tựa hồ trước khi c.h.ế.t vẫn còn chịu sự hành hạ của việc bị sưu hồn.
Tống Minh Diên thản nhiên vứt t.h.i t.h.ể hắn ta qua một bên, trong lòng không khỏi nghĩ tới những thống khổ mà Diệp thị đã chịu đựng trong phủ của Vinh Uy Vương. Nàng thoáng chốc không biết làm sao để báo lại mọi chuyện này cho A Nghiên.
Trước đó, nàng vẫn nghĩ rằng chỉ cần Diệp thị còn sống, nàng có thể đưa bà ấy trở về. Nhưng ký ức của Vinh Uy Vương đã cho thấy rõ ràng, Diệp thị đã bị ném tới bãi tha ma, nơi chỉ dành cho những kẻ cùng đường mạt vận.
Diệp thị vốn là một nữ tử yếu đuối, thân thể hao gầy suy nhược, lại phải chịu sự đối xử tàn nhẫn như thế, thêm vào đó, lòng dạ bà ấy cũng muốn tìm đến cái chết. Khả năng bà ấy sống sót thật sự quá mong manh.
Tống Minh Diên lặng lẽ nhìn A Nghiên, lo sợ rằng nàng ấy sẽ không thể chịu đựng được sự thật này.
Sự ra đi của Vinh Uy Vương như một lời cảnh báo lặng lẽ. Dẫu chưa nói ra, nhưng A Nghiên, người hóa thân thành linh điệp, dường như cũng nhận ra phần nào.
Ánh sáng quanh nàng ấy thoáng chốc biến đổi, linh thể rung chuyển như muốn tan biến.
Hiển nhiên, hy vọng vừa nhen nhóm đã lại tắt lịm trong phút chốc.
Nhưng không bao lâu sau, quang điểm quanh thân linh điệp dần dần ổn định trở lại, thậm chí còn nhẹ nhàng vươn đôi râu chạm vào lòng bàn tay Tống Minh Diên như muốn an ủi nàng.
DTV
Thấy vậy, lòng Tống Minh Diên chợt dịu đi, nàng khẽ nhếch môi cười: "Không sao cả, chúng ta vẫn có thể tiếp tục tìm kiếm. Chỉ cần nương ngươi còn sống, ắt hẳn sẽ có một ngày chúng ta tìm thấy bà ấy."
Khả năng sống sót dù nhỏ bé, nhưng không phải hoàn toàn không có.
Nàng không thèm tìm lại phụ thân cho mình, nhưng nhất định sẽ giúp A Nghiên tìm lại mẫu thân nàng ấy.
Tống Minh Diên tính toán trong lòng, sẽ đích thân đến bãi tha ma xem xét một phen. Sống hay chết, nàng cần phải biết rõ mới có thể an lòng.
Nếu Diệp thị còn sống, nàng sẽ đưa bà ấy trở về. Nếu không, nàng sẽ giúp bà ấy giải oán khí, đưa linh hồn Diệp thị trở về cõi luân hồi.
Gạt những lo âu sang một bên, Tống Minh Diên quay lại thư phòng của Vinh Uy Vương, bắt đầu lục soát mọi thứ có giá trị.
Kệ sách khắc hoa lê, đồ cổ ngọc khí, tranh thư pháp treo trên tường, tất cả đều bị nàng gom hết, không để sót món nào.