Thế nên, Tống Minh Diên liền chân thành nói: "Ngươi thực sự là người khiến người ta gặp rồi khó lòng quên nổi. Không tin, ngươi cứ thử xuất hiện trước mặt ai đó mà xem, đảm bảo cả đời người ta không thể nào quên được ngươi."
Nào chỉ cả đời, Tống Minh Diên dám chắc rằng đối phương còn hơn cả bạch nguyệt quang, còn hơn cả nốt chu sa, là điều khiến người ta khắc cốt ghi tâm.
Dù sao, có những người cả đời có thể gặp nhiều thứ, nhưng quỷ hồn thì không phải ai cũng tuỳ tiện gặp được.
Nam quỷ nghe xong, có chút đắc ý nhưng rồi đột nhiên thần sắc lại trở nên u sầu: "Đáng tiếc ta có dung mạo khiến người gặp khó quên, nhưng lại chẳng thể giữ được trái tim nàng. Nàng vẫn bỏ ta theo người khác, dù ta có cố níu kéo thế nào cũng không ích gì. Tên dã nam nhân kia còn không bằng ta, vậy mà nàng vẫn coi trọng hắn."
Ánh mắt Tống Minh Diên lộ vẻ thương cảm, thở dài thầm nghĩ: Trời thấy còn thương, quỷ mà còn si tình đến thế, không trách kẻ khác mà chỉ trách bản thân.
Nàng tò mò hỏi: "Ngươi đã c.h.ế.t nhiều năm như vậy, lại chưa tới lúc tuổi thọ đến tận cùng mà đã rời nhân thế, vậy ngươi là c.h.ế.t như thế nào?"
Nhắc đến chuyện đau buồn, mặt nam quỷ càng thảm hại, u sầu đáp: "Ta lâm bệnh nặng, mà bà nương lại cùng dã nam nhân kia vụng trộm. Nàng thường xuyên lấy tiền của ta để chu cấp cho hắn. Sau đó, vì sợ bị người trong thôn phát hiện trói lại thả sông, nàng ấy liền lấy sạch bạc rồi cùng tình lang bỏ trốn, còn ta vì không có tiền chữa bệnh mà chết."
Tống Minh Diên im lặng: "..."
Bị người ta đối xử tàn nhẫn như vậy mà không trở thành oán quỷ, chứng tỏ người này thật đúng là một kẻ ngốc.
"Ngươi có muốn gặp lại nàng ta không?"
Nam quỷ đáp không chút do dự: "Muốn chứ! Dù ta đã thành quỷ, ta vẫn muốn gặp lại nàng ấy."
Chẳng phải ngươi đã thành quỷ rồi còn gì.
Tống Minh Diên nhịn không bật cười, không nỡ nói ra sự thật này để tránh làm hắn đau lòng thêm.
Thấy hắn xác thực là rất đau khổ, Tống Minh Diên bèn đưa cho hắn một mảnh lá cây hồn âm mộc: "Ngươi cầm lấy đi, tìm nàng ta mà gặp. Chắc chắn nàng ta cũng sẽ nhớ đến ngươi. Mảnh lá này có thể giúp ngươi hiện hình trước mặt nàng ta, mỗi ngày ngâm nước giữ ẩm một chút sẽ bền lâu hơn."
Nam quỷ cầm lấy lá cây, khuôn mặt u sầu thoáng sáng rỡ lên, giọng ngập ngừng hỏi: "Nàng ấy thật sự sẽ nhớ đến ta chứ?"
Tống Minh Diên gật đầu khẳng định: "Chắc chắn. Một ngày không gặp tựa ba thu, các ngươi xa nhau đã bao nhiêu năm rồi?"
"Mười năm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-256.html.]
"Mười năm chứ đâu có ít, như vậy là tận ba mươi thu rồi còn gì. Ngươi hãy xuất hiện trước mặt nàng ta vài lần, nàng ta chắc chắn sẽ rất kinh hỉ, biết đâu tình cảm sẽ trỗi dậy."
Để phòng ngừa việc bà nương của hắn kêu thuật sĩ đến lộng hành, Tống Minh Diên còn cho hắn một mảnh hồn âm mộc chế thành phù văn mộc bài: "Ngươi đeo mảnh phù này bên người, ta sợ có thuật sĩ xấu bụng không muốn thấy các ngươi ân ái, sẽ ra tay chia rẽ hai người. Đeo mảnh phù này thì không cần lo lắng nữa."
"Chờ hoàn tất tâm nguyện, ngươi có thể luân hồi chuyển thế làm người một lần nữa. Ta tên là Tống Minh Diên, ngươi cứ báo tên ta với Diêm Vương gia, bảo đảm ngài sẽ thu nhận ngươi."
Nàng phẩy tay, dứt khoát nói: "Thôi, ngươi đi tìm nàng ta đi. Chiếc bình này đã không còn chỗ cho linh hồn tự do nữa."
"Được, hiện tại ta đi liền."
Nam quỷ cảm động đến rơi nước mắt, nghìn lần cảm tạ trước khi rời đi, vội vàng chạy đến nơi người trong lòng đang ở.
DTV
Tống Minh Diên hài lòng gật đầu, thầm nghĩ: "Trẻ nhỏ dễ dạy."
Cũng chỉ có thể trách nam quỷ ngốc nghếch, lại quá thiện lương mới bị người khác khi dễ đến mức như vậy. Nếu đổi lại là nàng, hẳn là nàng sẽ suốt ngày suốt tháng, 365 ngày trong năm đều hiện lên đầu giường của đối phương, mắt không chớp lấy một cái.
Chưa kể, nàng còn sẽ trực tiếp hiện thân ngay lúc hai kẻ đó thân mật, dọa cho bà nương kia phát điên, dọa tên dã nam nhân kia phải héo rũ.
Sau khi làm một việc thiện, Tống Minh Diên cảm thấy tâm tình tốt lên không ít, nhìn đám bình hũ xung quanh cũng thấy thuận mắt hơn.
"Ta đi đây, lần sau gặp lại."
Lời vừa dứt, đàn quạ đen "cạc cạc" kêu lên rồi bay khỏi nơi đây. Đám quỷ hồn xung quanh cũng vội vàng thụt đầu, trốn hết vào trong bình như những con chim cút.
Tống Minh Diên: "..."
Cũng không cần phải né tránh đến mức mất mặt như vậy, nàng dù gì cũng là khách đến chơi nhà chúng kia mà!
Đạp chân lên chiếc bình của lão sắc quỷ, Tống Minh Diên xoay người rời đi. Nàng nhanh chóng triệu hồi Thiết Khờ Khạo, sử dụng Độn Ẩn Châu rời khỏi kinh thành.
Lúc này, trên con đường đối diện Huyền Vũ Môn, người ngã ngựa đổ, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng. Đám cấm quân bao vây kẻ gây họa đều bị đánh tan tác, nằm rải rác đầy đất.