Nàng lập tức thu lại suy nghĩ, đưa bức họa trên bàn cho hắn xem: "Ngươi thử nhìn xem có từng gặp qua người này chưa?"
Lục Bùi Phong cầm lấy bức họa, ngay khi hắn tiến lại gần, nàng đã ngửi được mùi bồ kết thoang thoảng trên người hắn, cùng làn hơi ấm toả ra sau khi vừa tắm xong.
Ánh mắt hắn lướt qua bức họa, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại: "Chưa từng gặp, hẳn là kẻ vô danh nào đó, chính hắn đã mang Diệp thị đi sao?"
"Đúng vậy. Hôm nay ta không tìm thấy Diệp thị trong phủ Vinh Uy Vương, sau đó lần theo manh mối đến bãi tha ma, hỏi thăm một tiểu quỷ, hắn đã nói cho ta biết chút tin tức này."
"Bắt quỷ... ?!" Lục Bùi Phong ngước nhìn Tống Minh Diên, hơi ngẩn người một chút, nhưng ngay sau đó đã lập tức thu hồi cảm xúc, thấp giọng nói: "Nơi này nàng không thân thuộc với ai, chuyện này cứ để ta lo liệu, ta sẽ giúp nàng tìm hiểu."
"Được."
Tống Minh Diên cũng có ý như vậy. Nàng không thể rời khỏi đội ngũ lưu đày quá lâu, việc tìm người vẫn nên nhờ vào mạng lưới của Lục gia thì sẽ thuận tiện hơn nhiều.
Vì thế, nàng liền giao chuyện này cho Lục Bùi Phong.
Hai người thổi tắt ngọn nến, nằm xuống không bao lâu, Tống Minh Diên đã vô tư mà ngủ say, ngược lại, Lục Bùi Phong thì trằn trọc mãi không sao nhắm mắt được.
Dù không để lộ ra, nhưng khi nghe Tống Minh Diên nói rằng nàng tiện tay tóm được một tiểu quỷ, trong lòng hắn vẫn nổi lên một cơn chấn động mãnh liệt.
Lục Bùi Phong không hề nghi ngờ về sự chân thực trong lời nói ấy. Đừng nói là bắt quỷ, ngay cả khi A Diên nói nàng có thể thỉnh thần, hắn cũng sẵn lòng tin tưởng.
Nhưng sự thật này khiến hắn không khỏi suy nghĩ thật sâu, A Diên có năng lực thần thông vượt xa thường nhân, có lẽ nàng cũng dễ dàng đạt tới trạng thái trường sinh bất tử.
Nhưng hắn... chỉ là một phàm nhân, trăm năm sau, có lẽ sẽ chỉ còn lại một nắm xương khô.
Lục Bùi Phong chưa bao giờ rõ ràng nhận thức về sự khác biệt giữa mình và A Diên như lúc này.
Khoảng cách không thể vượt qua ấy khiến hắn bàng hoàng, hoang mang và thậm chí là bất lực. Lý trí bảo hắn buông bỏ nàng, nhưng tình cảm lại khiến hắn không ngừng muốn giữ lấy nàng thật chặt.
Một kẻ phàm phu tục tử như hắn, làm sao có thể sánh vai với ánh trăng sáng ngời trên cao kia?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-265.html.]
Lục Bùi Phong quay sang nhìn Tống Minh Diên đang say ngủ bên cạnh, rõ ràng là người ở gần ngay trước mắt mình, nhưng lại mang theo cảm giác xa cách vời vợi.
Hắn nhắm mắt lại, lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình thật ti tiện khi nảy sinh ý nghĩ muốn đem nàng kéo xuống khỏi thần đàn, giữ chặt nàng bên mình dưới danh nghĩa của tình yêu.
Sáng sớm hôm sau, khi Tống Minh Diên vừa tỉnh dậy, nàng đã thấy ngay trước mắt mình là đôi mắt hơi đỏ ngầu, ánh lên vài tia mệt mỏi của Lục Bùi Phong. Trong giây phút bừng tỉnh, nàng dường như còn thoáng nhìn thấy nét đau khổ sâu sắc trong ánh mắt ấy.
Nó như chỉ là ảo giác thoáng qua, nhanh đến nỗi Tống Minh Diên không kịp chắc chắn. Nàng hơi ngẩn người, đưa tay muốn chạm nhẹ vào khóe mắt đỏ ngầu của hắn: "Ngươi làm sao vậy?"
Tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tống Minh Diên mơ hồ không nhớ rõ. Mãi đến khi nhìn thấy hắn bên cạnh mình, nàng mới nhận ra bản thân đã ngủ sâu đến vậy, quên cả sự cảnh giác tối thiểu.
Lục Bùi Phong nghiêng đầu, tránh khỏi động tác chạm nhẹ của nàng, giọng khàn khàn đáp: "Không có gì, chỉ là ta ngủ không được ngon."
Tống Minh Diên nhìn bàn tay lơ lửng giữa không trung của mình, rồi lại nhìn khuôn mặt hắn: "Ồ, không ngủ ngon? Thế sao ngươi lại còn né tránh ta?"
Trong lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, giống như một người vẫn luôn thần phục ngươi đột nhiên giương nanh vuốt, làm ra hành động trái ngược với sự cam chịu thường ngày.
Khóe môi nàng hơi nhếch lên, ánh mắt mang theo chút bỡn cợt, tỏ vẻ như rất thích thú khi gặp được một kẻ vốn luôn ngoan ngoãn nhưng thỉnh thoảng lại không nghe lời.
"Không..."
DTV
Tống Minh Diên không để hắn có cơ hội giải thích, nàng ấn đầu hắn xuống, đưa tay vuốt ve đùa giỡn khuôn mặt tuấn tú của hắn, vừa véo vừa xoa, khiến da mặt hắn đỏ ửng lên.
"Còn dám né tránh?"
Nàng giữ lấy khuôn mặt hắn, ánh mắt chăm chú quan sát, hoàn toàn không nhận ra khoảng cách giữa hai người đã gần đến mức nào.
Lục Bùi Phong ngẩn người, vẻ mệt mỏi vì cả đêm trằn trọc không ngủ đã bị màn tiếp xúc của nàng cuốn trôi không còn dấu vết.
"Không dám!" Hắn đáp.
Tống Minh Diên nhìn đôi gò má khiến tay mình vẫn còn lưu lại cảm giác dễ chịu khi vừa chạm vào, lại hơi ngứa tay muốn xoa thêm, nhưng khi nghe thấy hắn đáp, nàng liền nheo mắt, ra vẻ hung dữ hỏi: "Cái gì? Ngươi còn dám sao?!"
Lục Bùi Phong đưa tay giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng, bất đắc dĩ nói: "Nếu nàng còn tiếp tục hành động như vậy, e là ta khó mà kiềm chế không mạo phạm nàng."