Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 267

Cập nhật lúc: 2025-07-01 14:36:35
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Phan Sơn không chú ý tới Lục Bùi Phong, nhưng Lục Bùi Phong lại chú ý đến ông ta. Nhớ đến những lời lỗ mãng của ông ta với A Diên ngày hôm qua, Lục Bùi Phong liền cúi xuống nhặt một viên đá, búng nhẹ một cái về phía cánh cửa nhà xí.

Cánh cửa nhà xí chỉ được làm bằng cỏ khô sơ sài, viên đá bay vút qua khe cửa, đánh thẳng vào trán Tống Phan Sơn.

"Ai đó! Kẻ nào dám ném đá!" Tống Phan Sơn giận dữ, sờ lên trán thấy nổi một cục u to tướng, gân xanh giật lên từng hồi.

Là tên khốn nào dám làm chuyện thiếu đạo đức như vậy, ném đá vào lúc người ta đang đi vệ sinh!

Ông ta cố gắng đứng lên, tay cầm cây tre để chống, vừa định kéo quần bước ra ngoài xem xét, thì một những loạt viên đá khác lại bay thẳng vào, có vài viên rơi xuống hố phân, khiến nước bẩn b.ắ.n tung tóe lên người ông ta.

Tống Phan Sơn vô cùng bực tức, đang định kéo cửa ra thì bị một khúc gỗ lớn thọc vào, đẩy ông ta rơi thẳng xuống hố phân.

"Bùm" một tiếng.

Lục Bùi Phong cảm thấy hài lòng, vứt khúc gỗ đi, vẻ mặt thản nhiên như thể chưa hề làm việc thiếu đạo đức nào, sau đó xoay người rời đi.

"Người đâu, cứu ta với! Phụt... Ọe... cứu mạng!"

DTV

Tống Phan Sơn uống vài ngụm nước bẩn bốc mùi hôi tanh nồng nặc, thân mình ướt đẫm, toàn thân đầy mùi hôi thối. Ông ta luống cuống giãy giụa trong hầm phân, suýt chút nữa thì bị ngạt mà ngất đi.

Phải mất một lúc lâu, ông ta mới lảo đảo đứng lên, vừa bò vừa leo ra khỏi hố phân sâu tới nửa người.

Quần áo dính đầy nước phân nặng trịch, mùi thối xông lên tận mũi, Tống Phan Sơn thở hồng hộc, liếc mắt thấy đám giòi bọ bò lúc nhúc trên mặt nước trong hố, hai mắt ông ta trợn ngược, suýt nữa lại nôn ra.

Ông ta nôn đến mức nước mắt nước mũi đều trào ra, đầu đầy phân, trong lòng hận không thể đem kẻ gây nên tội này lôi ra mà xẻo thành trăm mảnh cho hả dạ. Ông ta đẩy cửa hố xí mà trông ra ngoài.

Một trận gió lạnh thổi qua, cảnh tượng bên ngoài rỗng tuếch, đừng nói là người, ngay cả bóng dáng cũng chẳng thấy.

Kẻ nào không có đức hạnh lại giở trò này, mẹ nó, là ai! Rốt cuộc là ai!

Chuyện Tống Phan Sơn rơi vào hố phân từ sáng sớm nhanh chóng lan truyền khắp khách điếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-267.html.]

Khách điếm mở bao năm nay qua, chưa từng thấy có ai mới sáng sớm đã rơi vào hố phân, đúng là chuyện mới lạ đáng để bàn tán.

Người Lục gia đang ngồi ăn sáng trong đại sảnh cũng nghe thấy vài lời bàn tán về việc này.

Lục Tư Ninh đang ăn bánh bao uống canh nóng, nghe mọi người xôn xao bàn luận thì đôi mắt đen sáng lấp lánh, nghiêng đầu nói: "Tẩu tẩu, bọn họ không có tiền ăn sáng sao? Sáng sớm đã phải xuống hố xí ăn phân."

Tống Minh Diên cười đáp: "Có lẽ ông ta muốn nếm thử hương vị mới lạ, tục ngữ nói không ăn phân thì không biết mùi hương đó mà."

"À!" Tiểu cô nương gật gù, vẻ mặt tỏ ra hiểu biết: "Ninh Ninh hiểu rồi, chắc ông ta muốn tìm lại cảm giác gặp cố nhân nơi xứ người. Nhất định là nhớ nhà."

Lục lão phu nhân cười tủm tỉm, nói: "Ninh Ninh nói đúng, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, loại người ấy cùng với hầm phân chẳng khác gì nhau, tanh tưởi khó ngửi. Chúng ta không nên học theo ông ta, những kẻ vô ơn bạc nghĩa, lòng lang dạ sói thế này nên tránh xa, xem như tấm gương để răn đe mình."

Diệp gia đối đãi với ông ta ân tình nặng tựa Thái Sơn, coi ông ta chẳng khác gì con ruột mà dạy dỗ, vậy mà ông ta vẫn nhẫn tâm ra tay tàn nhẫn. Nói ông ta là kẻ lòng lang dạ sói còn là nhẹ.

Lục Tư Ninh gắp một chiếc sủi cảo lên, giọng non nớt mà nghiêm túc: "Nãi nãi yên tâm, Ninh Ninh không ăn phân đâu, bạn cố tri của Ninh Ninh là sủi cảo."

Lục lão phu nhân vui vẻ cười lớn: "Tốt, tốt, Ninh Ninh của ta coi sủi cảo là bạn cố tri, vậy phải ăn thêm vài miếng nữa cho cao lớn, khỏe mạnh nhé."

Bên ngoài hậu viện thoáng có tiếng ồn ào vọng đến, nếu không phải đang ăn sáng, Lục lão phu nhân đã muốn chạy ra xem cho rõ mặt mũi Tống Phan Sơn trong tình trạng thảm hại như thế nào.

Nhìn Tống Phan Sơn bị xui xẻo, trong lòng bà cũng vui vẻ không ít.

Chưa nói đến việc ông ta đối xử khắc nghiệt với chính nữ nhi ruột thịt của mình ra sao, chỉ riêng việc ông ta bao lần lớn tiếng mắng chửi Diên Diên trước mặt mọi người, chuyện đó quả thật không thể bỏ qua được.

Kẻ làm việc ác trời tru đất diệt, gặp xui xẻo như thế đúng là báo ứng.

Đúng lúc này, Lục Bùi Phong đi vào, trên người còn mang chút hơi lạnh, vẻ mặt khoan khoái ung dung.

Lục lão phu nhân đã để phần cho hắn, sắp sẵn chén đũa cùng một xửng sủi cảo còn nóng hổi.

Thấy đại tôn tử thường ngày vẫn luôn đi cùng Diên Diên lúc này mới tới, Lục lão phu nhân nảy sinh nghi hoặc: "Sao hôm nay ngươi lại tới trễ thế? Không phải là ra ngoài làm chuyện xấu chứ?"

Loading...