Dung mạo thì giống , nhưng linh hồn khác biệt.
Mặc dù khó tin, nhưng lẽ chỉ như mới giải thích lý do trưởng vốn lãnh tâm lãnh tình của động lòng.
Tống Minh Diên gật đầu, mỉm : "Nhìn thấy là , còn nơi nào cảm thấy thoải mái ?"
"Không ."
Lục Bùi Xuyên bỗng cảm thấy đôi mắt dường như còn rõ ràng hơn nhiều, từ cách xa như , vẫn thể thấy rõ vết m.á.u nhỏ mặt trưởng.
Nhận ánh từ xa, Lục Bùi Phong đang chỉ huy các chôn cất t.h.i t.h.ể liền sang về phía .
Không lâu , bước đến.
"Có thể thấy ?" Tuy là hỏi han, nhưng giọng điệu trưởng chẳng chứa bao nhiêu sự quan tâm, thậm chí Lục Bùi Xuyên còn cảm thấy trưởng thể lập tức với rằng: Nếu thấy thì cho khuất mắt.
Vì thế thức thời chuyển sang chủ đề khác: "Thấy , đại ca. Tiếp theo chúng gì?"
"Cẩu hoàng đế vẫn từ bỏ ý định tiêu diệt Lục gia chúng , quãng đường qua chẳng các ngươi cũng ít gặp phục binh do lão sắp đặt ? Lão dồn Lục gia chúng chỗ chết, lòng thù hận của lão quả thật chút che giấu."
Lục Bùi Xuyên cau mày: "Lão thu hồi binh quyền, lẽ cần kiêng kị Lục gia đến thế, thậm chí tiếc hy sinh giá để tận diệt chúng . Đệ nghi ngờ rằng bên trong còn nguyên nhân nào khác."
Lục Bùi Phong cũng từng suy nghĩ qua, nhưng ngoài lý do công cao lấn chủ, nghĩ thêm điều gì khiến Thuận An Đế nhất quyết đẩy Lục gia chỗ chết.
"Có lẽ phụ cùng các thúc bá sẽ rõ việc , giờ tung tích của họ vẫn xác định. dù sống chết, nhất định sẽ đưa của Lục gia trở về, chỉnh chỉnh tề tề."
Lục Bùi Xuyên cau mày hỏi: "Chuyện phụ gán tội thông đồng với địch bán nước, rốt cuộc là do ai bày trò?" Giọng chất chứa sự phẫn nộ, căm hận vì thể lập tức đem kẻ đó lôi thiên đao vạn quả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-279.html.]
"Ai chúng chết, kẻ đó chính là chuyện." Lục Bùi Phong nhếch môi, giọng lạnh lùng, : "Kẻ diệt Lục gia chỉ mỗi cẩu hoàng đế thôi ."
Có quá nhiều kẻ mong thấy Lục gia suy bại. Lục gia dốc lòng bảo vệ biên cương Bắc Nguỵ, chiến trường họ tiếc đánh đổi xương máu, thậm chí còn tuyệt tình tiêu diệt tù binh để tránh hậu hoạ, sẵn sàng chịu bêu danh suốt đời, chỉ mong bá tánh Bắc Nguỵ luôn sống trong cảnh thái bình.
Thế nên Lục gia chỉ đắc tội Tây Sở mà còn các địch quốc khác.
Nếu địch quốc đánh bại chiến trường, đành tự nhận kém cỏi, nhưng chính quân chủ quốc gia dốc lòng bảo vệ phản bội, thể nuốt trôi cơn giận ?
DTV
"Đại ca, cẩu hoàng đế chắc chắn sẽ để chúng bình yên đến nơi lưu đày. Nay địch ở trong tối, ở ngoài sáng, tình thế bất lợi, chi bằng chúng trốn ?"
Đây là kế sách bất đắc dĩ. Lục Bùi Xuyên cũng dám tưởng tượng đường đến đây đại ca cùng những khác trải qua bao nhiêu sinh tử.
Mặc dù đại ca từng là kẻ yếu nhất trong nhà, nhưng vẻ như chỉ là lời an ủi. Trong đầu giờ đây đều là cảnh tượng cả nhà bọn họ vì tránh phục binh mà luôn chật vật tìm đường sống trong chỗ chết.
Nghe đề nghị, Lục Bùi Phong theo bản năng sang Tống Minh Diên, tựa hồ việc trốn chỉ chờ nàng đưa phán quyết.
Tống Minh Diên thản nhiên đáp với giọng điệu đầy khí phách: "Không cần trốn!"
"Nếu chúng dám tìm đến, thì tới một tên g.i.ế.c một tên, tới một đôi g.i.ế.c cả đôi. Không cần chúng vất vả tìm đối phương. Những kẻ g.i.ế.c chúng , cứ ghi tất cả sổ nợ, sẽ giúp các ngươi thu thập từng một."
Dừng một chút, nàng đành miễn cưỡng bổ sung thêm: "Chỉ trừ kẻ đang long ỷ ."
Nếu g.i.ế.c cả kẻ long ỷ, thiên hạ tất đại loạn, khi đó chẳng khác nào tự rước lấy thiên phạt, chắc nàng thể mạng, đành từ từ mưu tính , nên nóng vội.
Lục Bùi Phong sang : "A Diên trốn thì chúng trốn. Cẩu hoàng đế g.i.ế.c Lục gia, nhưng danh chính, ngôn thuận. Nếu chúng chạy, chẳng khác nào cho cái cớ đường hoàng mà tru diệt. Trốn cũng đều sẽ truy sát, chẳng qua là đổi từ hành động âm thầm thành lệnh truy nã công khai mà thôi. Không trốn còn thể khiến lão nghẹn một chút."
"Hơn nữa, thể phái Bạch Lục cùng một hộ tống ngươi đến nơi lưu đày. Nếu dọc đường gặp truy binh, hãy quanh quẩn ở vùng hoang dã một thời gian, khi và A Diên ngang qua, sẽ đón ngươi cùng."