Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 283

Cập nhật lúc: 2025-07-01 22:58:37
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, bất kể hai mẹ con có tin hay không, nàng quay người rời khỏi xe ngựa.

"Quả là một tiểu cô nương tốt bụng." Mạnh thị mỉm cười, nhưng không quá để tâm. Dù sao bệnh của bà ấy đến ngay cả Dư lão với y thuật cao minh cũng không chữa khỏi, muốn trị tận gốc e là vô cùng khó khăn.

Thẩm Giám cảm thấy Tống Minh Diên có lẽ thực sự hiểu y thuật, nhưng đã từng thất vọng quá nhiều lần, hắn không dám đặt hy vọng quá lớn.

"Nương, người uống thử chén cháo này xem, hôm nay cả ngày người chưa ăn gì cả."

Mạnh thị vốn không thiết tha ăn uống, nhưng bát cháo trắng dậy hương thơm thoang thoảng, nóng hổi, trông lại thật ngon miệng. Bà ấy cầm muỗng lên, nhẹ nhàng múc nửa muỗng, cháo vừa ấm vừa mềm mịn, vị ngọt thanh mà thơm ngon.

Một chén cháo nóng vào bụng, thân thể như được sưởi ấm, cảm giác lạnh lẽo quanh quẩn trong người bấy lâu cũng tản đi ít nhiều, ngay cả lòng bàn tay cũng dần ấm áp. Chỉ tiếc là cảm giác ấm nóng này chỉ duy trì trong thoáng chốc rồi tan biến.

Thấy nhi tử có vẻ do dự muốn nói lại thôi, Mạnh thị cười bảo: "Cháo này quả thật hữu dụng, hiệu quả chẳng kém gì thuốc, có lẽ thật sự đã bỏ thêm dược liệu vào rồi."

Bà ấy hiếm khi vui vẻ trêu đùa: "Chắc chúng ta nên mặt dày tìm Lục lão phu nhân xin thêm vài chén cháo mà uống."

"Được, vậy chúng ta chậm rãi lên đường, đồng hành cùng Lục gia."

Thực ra, y cũng đã dự tính như vậy. Chẳng qua trên đường dừng lại hỏi thăm thuốc men nên chậm trễ. Nay vừa lúc đuổi tới, thấy người Lục gia gặp nạn liền thuận tiện ra tay tương trợ.

"Cũng không tiện ăn uống không của Lão phu nhân, khụ khụ... Con hãy đem ít lương thực trên xe cho Lão phu nhân và người Lục gia."

Thẩm Giám khẽ gật đầu, thầm nghĩ nếu không san sẻ chút lương thực này, chỉ e mẫu thân sẽ ngại mà từ chối ơn nghĩa từ Lục gia, bèn dặn dò Ngôn Thư chuẩn bị.

Ngôn Thư chuyển giao lương thực xong, còn cẩn thận bưng về khay cháo nóng: "Đại nhân, đây là Lục lão phu nhân gửi tặng chúng ta. Còn phần của Vân Tiện công tử..."

Hắn hơi ngập ngừng, bởi biết tính tình Vân Tiện công tử vốn kén chọn, dù cháo được chia cho mỗi người một chén, nhưng không chắc công tử có dùng.

"Ngươi cứ mang qua. Nếu thiếu trang chủ không ăn thì đem trả về là được."

Giọng Thẩm Giám trầm thấp, thanh âm trong trẻo vang lên từ trong xe ngựa.

Ngôn Thư nhận lệnh, lấy phần mình cùng Thẩm Giám, rồi đem năm chén cháo còn lại đưa đến xe của Vân Tiện công tử.

Vân Tiện từ đầu đến cuối chưa từng bước xuống xe ngựa. Mấy tên hắc y nhân bị người hầu tinh nhuệ của y tiêu diệt, sau đó lại trở về bên xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-283.html.]

Lúc Ngôn Thư đến gần, còn chưa kịp nhìn thấy người, thì cháo đã được người hầu bên Vân Tiện tiếp lấy.

Người hầu vận y phục thanh sắc khẽ gật đầu, sau đó xoay về phía xe, cúi đầu hỏi: "Công tử, Lục gia bên kia gửi cháo tới, ngài có muốn thử không?"

"Tạm đưa vào." Giọng nói từ trong xe vọng ra, mang theo vẻ lười nhác như chưa hoàn toàn tỉnh giấc.

Người hầu vén màn xe lên, bên trong là một thiếu niên thanh nhã, vận bộ y phục lụa tuyết tinh xảo, một tay chống đầu, nửa tựa lên bàn nhỏ trong xe.

Diện mạo thiếu niên vô cùng tinh tế, làn da mịn màng tựa ngọc dương chi, một thân y phục trắng như tuyết cũng không thể làm lu mờ sắc thái rực rỡ trời sinh của hắn. Dung nhan diễm lệ, đến mức nếu không mở lời, ắt khiến người ta lầm tưởng là nữ tử.

Thiếu niên hơi ngước mắt, liếc nhìn chén cháo, nhếch môi cười nhạt: "Bọn họ phải ăn thế này sao? Đường đường là thế gia chiến thần, mà cũng đến mức túng thiếu vậy sao."

Giọng nói của hắn mang theo ý trào phúng, dường như chẳng rõ là đang châm chọc ai.

DTV

Người hầu cầm khay cúi đầu nói: "Nếu công tử không thích, thuộc hạ có thể nấu lại cho ngài."

"Thôi, đổi khẩu vị chút vậy. Đã là lão nhân gia tự tay nấu, lại là người trọng đạo hiếu, hãy giữ chút thể diện mà nếm thử xem."

Thiếu niên tùy ý gảy một dây đàn trước mặt, rồi hờ hững bảo: "Ngươi đổi cháo sang chén ngọc của ta, cái chén sứ này nhìn đã chẳng thấy muốn ăn."

Người hầu vâng lệnh, lấy ra chén ngọc điêu khắc hoa văn tinh xảo, rồi cẩn thận đổ cháo từ chén sứ thô kệch sang chén ngọc.

Khi người hầu định dọn bớt đồ vật trên bàn, Vân Tiện bỗng nhiên biến sắc: "Không được chạm vào cây đàn của ta, mau lui xuống!"

"Công tử thứ tội!"

Người hầu vội quỳ một gối xuống, mồ hôi lạnh túa ra.

Công tử vốn đối xử rộng lượng, hắn lại sơ suất không kiêng dè, suýt nữa quên rằng Vân Tiện công tử tối kỵ việc để người khác chạm vào đàn của mình. Là kẻ hầu hạ bên cạnh, đó quả thật là sai lầm nghiêm trọng.

Vân Tiện thu cây đàn bảo bối của mình lại, sắc mặt vẫn chưa dịu: "Ra ngoài đi, ta sẽ không xử lý ngươi lần này, nhưng về tự lãnh phạt."

Cây đàn đối với hắn chẳng khác gì tri kỷ, có thể cùng hắn ăn, cùng ngủ, há có thể để người khác tùy tiện đụng vào.

"Vâng, công tử." Người hầu như vừa được đại xá, vội vàng bưng khay và chén sứ ra khỏi xe ngựa.

Loading...