Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 295

Cập nhật lúc: 2025-07-01 22:59:06
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"..." Lục Bùi Phong mặt không đổi sắc, nhắc nhở ngắn gọn: "Câm miệng. A Diên nhất định sẽ thích ta."

Khi hai huynh đệ đang đấu khẩu, Tống Minh Diên đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của Lý Thanh Hà. Thế nhưng, không biết có phải do đây là cơ duyên riêng của Lý Thanh Hà hay không mà nàng lại không thấy được gì liên quan đến kiếp trước của Lý Thanh Hà, dường như có một lớp màng vô hình che chắn tất cả.

Vì không muốn sơ suất, nàng kiểm tra hết sức cẩn thận, nhưng dù tìm kỹ đến đâu, nàng vẫn không phát hiện ra mộng cảnh trong ký ức Lý Thanh Hà.

DTV

Lục Bùi Phong và Lục Bùi Xuyên vẫn luôn dõi theo từng động tĩnh của nàng. Khi thấy nàng mở mắt, họ lập tức ngừng lời, tập trung nhìn nàng chăm chú. Dù trong lòng bức thiết muốn biết kết quả, cả hai đều cố gắng kiên nhẫn, không thúc giục.

Tống Minh Diên thu tay lại, suy nghĩ rồi nói: "Không thu được tin tức nào đáng giá. Có điều, nàng ta thực sự có thể biết trước một số sự việc. Giờ cách duy nhất là để nàng ta tự mình nói ra."

Nếu việc sưu hồn có thể thu được thêm tin tức, họ đã có thể nắm bắt được nhiều điều hữu ích hơn. Đáng tiếc, lại chẳng thấy gì.

Nghĩ đến đây, Lục Bùi Xuyên đề nghị: "Chi bằng chúng ta cứ giả vờ thân thiện một chút, nàng ta không phải muốn gặp ta sao? Nếu không có cách nào khác, ta có thể dắt nàng ta ra ngoài rồi chậm rãi khuyên nhủ."

Khác với đệ đệ, Lục Bùi Phong chọn cách dứt khoát hơn. Hắn lạnh lùng, giọng nói không chút ấm áp: "Hà tất phải phí công? Cứ đánh thức rồi dùng nghiêm hình tra khảo, đến khi nào nàng ta khai rõ ràng mọi thứ mới thôi."

Ngày thường, mỗi khi bắt được gian tế hay thám tử, đều là hắn thẩm vấn tra cung. Tuy rằng Lý Thanh Hà không phải gian tế, nhưng trên người nàng ta có thứ tin tức hắn nhất định phải nắm được. Nàng ta tự nguyện hay bị ép đều chẳng quan trọng, hắn chỉ cần kết quả mà thôi.

Còn chuyện dắt người đi dạo trên đường thì khỏi cần nghĩ tới. A Diên vốn không ưa gì nữ nhân này, hắn tất nhiên sẽ không để nàng ta ở trước mặt khiến nàng chướng mắt.

Tống Minh Diên liền nói: "Không cần phiền toái như vậy, để ta dùng nhiếp hồn, các ngươi có gì muốn hỏi thì cứ hỏi trực tiếp."

"Chúng ta không có nhiều thời gian, nếu dùng nghiêm hình tra khảo còn mất công phải xác minh lời nàng ta nói là thật hay giả. Dùng nhiếp hồn là có thể hỏi được từ đầu đến cuối, không lo nàng ta nói dối."

"Nếu có gì muốn hỏi thì tranh thủ, vì đây là cơ hội duy nhất nàng ta có thể mở miệng."

Tình trạng của Lý Thanh Hà hiện tại, nếu trải qua thêm một lần nhiếp hồn nữa, e rằng thần trí sẽ hỗn loạn, cuối cùng hóa thành một kẻ si ngốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-295.html.]

Nếu như Lý Thanh Hà chỉ là một cô gái làng chài bình thường, chẳng biết gì, Tống Minh Diên sẽ không chọn dùng những thủ đoạn tàn bạo đến thế với nàng ta. Nhưng vì nàng ta biết quá nhiều.

Với điều đó, nàng ta phải trả giá cho những gì mình đã làm.

Tống Minh Diên giơ tay, sử dụng linh lực nâng Lý Thanh Hà đang nằm bất động dưới đất, khiến nàng ta trôi nổi giữa không trung, trong trạng thái đứng thẳng nhưng không còn sức lực.

Rồi nàng búng tay, một đạo linh lực đánh thẳng vào giữa trán Lý Thanh Hà.

Lý Thanh Hà mơ màng tỉnh lại, mở mắt ra, và khi nhìn thấy tình trạng kỳ quái của mình – đang lơ lửng giữa không trung mà không trọng lượng, cùng với Tống Minh Diên đang ở sát bên cạnh – nàng ta sợ đến mức hồn vía lên mây, sởn tóc gáy, suýt nữa thì đánh rơi cả ba hồn bảy vía.

Trước khi nàng ta kịp hét lên, Tống Minh Diên phất tay chặn âm thanh của nàng ta lại, chỉ giải trừ cấm chế khi quá trình nhiếp hồn bắt đầu.

"Nhãn quang đối diện ta." Giọng nàng vang lên đầy ma lực, đến nỗi ngay cả Lục Bùi Phong và Lục Bùi Xuyên cũng suýt bị cuốn vào và nhìn theo.

Dưới tác động của câu nói, tâm trạng hoảng loạn của Lý Thanh Hà dần dịu xuống, ánh mắt vô thức nhìn thẳng vào đôi mắt của Tống Minh Diên, mọi lý trí như bị cuốn đi, chỉ còn lại một mảng trống rỗng.

Tống Minh Diên bước quanh Lý Thanh Hà một vòng để xác nhận rằng nàng ta đã hoàn toàn bị cuốn vào trạng thái nhiếp hồn, rồi mới lên tiếng: "Kế tiếp, ai hỏi gì, ngươi sẽ phải trả lời câu đó."

Lý Thanh Hà ngây dại đáp: "Được."

Tống Minh Diên ra hiệu cho Lục Bùi Phong và Lục Bùi Xuyên tiến đến hỏi. Mặc dù khung cảnh trước mắt khiến Lục Bùi Xuyên không thể tưởng tượng nổi, nhưng hắn vẫn theo bước Lục Bùi Phong.

Giọng của Lục Bùi Phong khàn lại, yết hầu nghẹn ngào, ánh mắt dán chặt vào Lý Thanh Hà: "Người của Lục gia, ngoài những người bị lưu đày, còn ai sống sót không?"

Cả Lục Bùi Xuyên cũng nín thở, bàn tay nắm chặt đến mức trắng bệch.

Từ lúc nghe tin Lục gia gặp nạn, các huynh đệ vẫn luôn ôm hy vọng mong manh rằng chỉ cần không tìm thấy t.h.i t.h.ể thì vẫn còn một tia sinh cơ. Họ tự an ủi rằng không có tin tức tức là tin tốt, dù biết rằng điều ấy có thể chỉ là một niềm tin hão huyền. Nhưng đến giờ phút này, họ không còn đường nào khác ngoài việc phải đối mặt với sự thật, dù là đau đớn.

Loading...