Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-07-01 22:59:22
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe những lời ngây thơ từ trên bờ, Vương quản sự sặc nước liên tục, suýt chút nữa ngất xỉu trong sông vì tức giận.

Hơn nữa, mấy nhóc này còn ném đá rất chính xác, từng viên đá nện xuống, khiến đầu hắn ta ong ong.

Bên cạnh, có người không kiềm chế được, lén liếc nhìn Vương quản sự. Khi hắn ta rớt xuống nước, cái mũ trên đầu cũng rơi theo, để lộ trán trọc lóc như quả trứng vừa lột vỏ.

Hèn chi lần nào ra ngoài, Vương quản sự cũng phải đội cái mũ đen thật kín đến tận trán. Thì ra hắn ta là người hói đầu! Mọi người trong lòng thầm cảm thán, ánh mắt nhìn hắn ta cũng trở nên khác lạ. Có ai trọc đến mức trơn láng như hắn ta chứ? Cũng nên đổi tên thành "Vương đầu trọc" cho rồi.

Có Tống Minh Diên đứng trấn ở đó, chẳng ai dám đến kéo hắn ta lên. Cuối cùng, mấy tên biết bơi đành bất đắc dĩ tiến lại, cẩn thận dìu Vương quản sự với cái trán đã nổi cục sưng lên, bò từ mép bờ lên. Gió lạnh thổi qua, cả bọn run cầm cập, môi tái xanh, đâu còn chút vẻ kiêu căng như lúc trước.

Tống Minh Diên đi tới, hỏi: "Có cần lên thuyền không?"

Giọng nàng ôn hoà, chẳng còn chút nào của vẻ hung dữ vừa nãy, nhưng Vương quản sự và cả đám vẫn không khỏi khiếp sợ.

"Cần, cần, cần lên ngay!"

Tống Minh Diên cười nhẹ, nói: "Hay là chúng ta nán lại thêm chút nữa? Ta thấy các ngươi thiết tha muốn giữ chúng ta lại, đã vậy không thể chối từ, có khi cũng nên đến Vương gia làm khách."

Vương quản sự nào dám dây vào nàng! Hắn ta nuốt nước bọt, sợ tới mức tay chân bủn rủn. Cả mười hai tên thuộc hạ trong tay nàng chẳng khác nào đám gà con yếu ớt. Nếu mời một vị ôn thần như vậy về, chẳng phải nóc nhà Vương gia sẽ bị nàng ném tung lên sao?

Vương quản sự luống cuống khoát tay liên tục: "Không, không, không! Tiểu nhân thất lễ, lập tức đưa người lên thuyền! Người đâu, mau thả boong thuyền xuống!"

Vương quản sự thầm oán trong lòng, hận không thể tự mình nhảy lên thuyền để nhanh chóng đuổi nhóm người này đi cho rảnh nợ.

Vậy mà Tống Minh Diên vẫn đứng yên đó, không có ý định rời đi. Nàng mở lời: "Các ngươi đã làm chậm trễ thời gian của chúng ta. Người ta nói thời gian quý như vàng, các ngươi tính thế nào đây?"

Thấy nàng công khai đòi hỏi, người dân ven sông đứng xem đều ngạc nhiên sửng sốt.

Nàng quả thật là người gan to bằng trời, ngay trên địa bàn của Vương gia mà dám nói như vậy. Liệu Vương quản sự có thể cho qua dễ dàng không?

Nhưng Tống Minh Diên dường như chẳng bận tâm, dù sao người ghi hận nàng nhiều không kể xiết, muốn hãm hại Lục gia cũng chẳng thiếu kẻ xếp hàng dài, thêm Vương gia này cũng chẳng là gì. Chẳng đời nào nàng lại cúi đầu trước bọn họ, chỉ một trận dạy dỗ cũng xem như đủ rồi.

"Được, được, bồi thường!" Vương quản sự rít qua kẽ răng, bụng thầm nghĩ, chờ lên thuyền rồi sẽ tính sổ.

Vương quản sự cố nén cơn giận, gượng cười móc túi tiền bên hông ra, dâng lên cho nàng. Bề ngoài vẫn tươi cười, nhưng trong lòng lại hận không thể giày xéo nàng ra tro bụi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-302.html.]

Tống Minh Diên nhận túi tiền, cân nhắc một lúc rồi nhíu mày: "Sao ít vậy? Chẳng lẽ Vương gia của các ngươi nghèo đến mức này? Một trăm người bị các ngươi làm chậm trễ thời gian mà lại chỉ bồi thường có 20 lượng bạc? Thật không thích hợp chút nào."

Vương quản sự nghiến răng nghiến lợi, cầm thêm túi tiền của đám tay sai đưa cho nàng. Nhẩm tính lại, gom góp cũng được khoảng sáu bảy chục lượng bạc.

"Như thế đã đủ chưa?"

Tống Minh Diên nhếch môi cười nhạt: "Tạm tạm, miễn cưỡng được."

Vương quản sự thật muốn lấy túi tiền mà ném vào mặt nàng, còn tỏ vẻ miễn cưỡng. Miễn cưỡng? Miễn cưỡng cái đầu ngươi ấy!

"Ta thấy ngươi hình như không phục lắm, có ý kiến gì với ta sao?" Tống Minh Diên nhận lấy túi tiền, đột nhiên nói.

Vương quản sự sắc mặt cứng đờ: "Không... không dám, ta nào dám chứ!"

"Không dám? Vậy mà còn dám trừng mắt với ta. Ngươi tự mình nhảy xuống sông, hay để ta đá ngươi xuống?"

Nàng không phải đang nhìn túi tiền sao? Sao lại biết hắn ta trừng mắt với nàng? Chẳng lẽ nàng mọc thêm đôi mắt trên trán?

Vương quản sự thấy Tống Minh Diên sắp động thủ, hoảng sợ. Vừa rồi bị đá một cú, hiện tại m.ô.n.g còn đau đây.

Hắn ta giật giật thái dương, cắn răng: "Ta tự nhảy!" Thật là khinh người quá đáng!

Vương quản sự ôm lấy mông, khập khiễng đi đến bờ sông, chưa kịp nhảy xuống đã lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập.

DTV

Mọi người đều nhìn hắn ta, khiến cho mặt mũi kẻ xưa nay ngang ngược như Vương quản sự có chút không giữ nổi. Trong lòng hắn ta càng căm hận Tống Minh Diên đến cực điểm.

Đang do dự một chút, phía sau liền vang lên một giọng nói: "Nhìn ngươi chần chừ mãi, để ta giúp ngươi một tay!"

Vương quản sự chỉ cảm thấy m.ô.n.g đau nhói, mắt trợn tròn, còn chưa kịp kêu lên đã "bùm" một tiếng rơi xuống nước lần nữa.

"Cứu... khụ khụ khụ, cứu mạng! Còn đứng đó làm gì... khục khục khục... còn không mau xuống vớt... vớt ta lên!"

Vương quản sự lạnh đến mức nói không rõ lời, liên tiếp sặc nước.

Chờ hắn vất vả lắm mới được bọn tay chân giúp đỡ lên bờ, Tống Minh Diên đã dẫn đội ngũ lên thuyền.

Loading...