Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 306

Cập nhật lúc: 2025-07-01 22:59:32
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trán Vương quản sự chợt lạnh, sợ đến mức tiểu tiện ra sông.

Lục Bùi Phong chuyên tâm nhắm vào hắn ta, chỉ cần hắn ta dám ló đầu, mũi tên trong tay liền bay tới.

Đám người Ngô Đạt rất biết điều, sớm đã dâng cung tên của mình lên, Tống Minh Diên còn trộn lẫn một ít mũi tên vào túi tên.

Nhìn phu thê hai người nhẹ nhàng thu phục đám người Vương gia, Ngô Đạt vốn tưởng sẽ có một trận ác chiến, nay thực sự bội phục sát đất.

"Chỉ tiếc rằng Lục gia hiện giờ là phạm nhân lưu đày, nếu không theo họ, sớm muộn gì cũng có ngày rạng danh."

Bất tri bất giác, Ngô Đạt đã nói ra lời trong lòng.

Đặng Lương thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hắn, ngụ ý sâu xa mà nói: "Nếu không phải vì Lục gia sa sút, với thân phận và địa vị thấp kém của chúng ta, làm sao có thể có cơ hội tiếp xúc với họ."

Ngô Đạt vừa nghe liền bừng tỉnh. Thì ra Lục gia lâm vào cảnh túng thiếu, mới cho hắn một cơ hội như thế này!

Dọc đường đi, hắn luôn quan sát, thấy rõ sự kiên cường, bình tĩnh của từng người trong Lục gia khi đối mặt với nguy hiểm. Tuy rằng họ là phạm nhân bị lưu đày, nhưng ai nấy đều giữ phong thái ung dung, đâu có chút nào giống kẻ tội đồ.

Ngay cả những lúc có người trong tối ngoài sáng năm lần bảy lượt mưu hại, tính kế ám sát, cũng chẳng thể làm tổn hại đến một sợi lông của Lục gia. Chọn đi theo ai để có tiền đồ, điều đó đâu cần phải nghĩ nhiều!

Lục gia bị lưu đày, chưa chắc đã không phải là cơ hội của hắn. Nhưng liệu Lục gia có ý định tạo phản hay không, hắn không thể đoán chắc. Nếu đánh cược nhầm, cũng chính là mất mạng.

Ngô Đạt khao khát lập nên sự nghiệp, nhưng cũng không muốn mơ hồ mất đầu. Muốn nổi bật, trước tiên cần giữ mạng.

"Đợi xem sao đã."

Đặng Lương không đáp, chỉ liếc nhìn Tống Minh Diên, nếu nhất định phải chọn một người để phò tá, thì hắn sẽ chọn Tống Minh Diên.

Theo quan sát của hắn, nàng chính là người kín đáo, sâu không lường hết trong đoàn lưu đày này.

Ngay cả Lục Bùi Phong cũng nghe theo lời nàng, nàng mới là quân bài chủ chốt thực sự của Lục gia.

Chẳng những Tống Minh Diên đã thiêu rụi thuyền của Vương quản sự, mà còn dùng linh lực thao túng hướng gió, đốt sạch cả bến tàu thuyền bên phía Vương gia.

Lửa lớn lan rộng cả một vùng.

DTV

Vương quản sự thật vất vả ngoi lên mặt nước để thở, bám vào một mảnh vỡ trên boong thuyền, nhìn bến tàu rực cháy ngùn ngụt, hai mắt tối sầm.

Thảm rồi! Thảm rồi! Tại sao ngọn lửa lại bén sang cả bên đó chứ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-306.html.]

"Mau dập lửa... Mau dập lửa!"

Hắn ta run run môi, tròng trắng mắt đảo ngược.

Nhưng những người đi cùng hắn người thì chìm, kẻ thì bỏ chạy, tiếng la hét trên bờ vang lên không ngớt, hỗn loạn khắp nơi, ai mà nghe thấy lời hắn ta kêu cứu.

Nhìn lửa lớn nuốt chửng hết những chiếc thuyền còn lại ở bến tàu, sắc mặt Vương quản sự tái nhợt, thân thể mềm nhũn, không giữ nổi mình trên boong thuyền mà trượt xuống nước.

Trên bờ, một nhóm hắc y nhân vốn định thừa nước đục thả câu, nhìn cảnh hỗn loạn dưới sông mà lắc đầu ngao ngán, một người thì thầm: "Đại ca, chúng ta có nên ra tay không?"

"Ra tay cái gì mà ra tay! Ngươi nhìn xem giờ còn ra tay được nữa không? Chạy nhanh lên, trước khi Hoàng Thượng hạ lệnh, tốt nhất là không hành động gì cả. Lục gia bây giờ cứ để cho Tống gia đấu với họ thôi!"

Nếu có lao lên cũng chỉ tổ đi nạp mạng. Bao nhiêu lần hành động chưa từng thành công!

Một mũi tên lửa rơi xuống gần bãi cỏ chỗ bọn họ ẩn nấp, đám hắc y nhân lập tức tản đi hết sạch sẽ.

Thượng Hà thôn, phủ Vương gia.

Nghe hạ nhân hoảng hốt báo tin, Vương lão gia phun một ngụm nước trà ra xa đến ba thước.

"Khụ khụ khụ... Ngươi... ngươi nói cái gì?!"

Tên hạ nhân, đôi giày đã rách mất một bên vì chạy quá vội, thở hổn hển, nói không thành lời: "Lão gia, ngài mau đến bến tàu xem một chuyến, có chuyện lớn rồi! Vương quản sự dẫn người giao đấu giữa sông, thuyền của chúng ta bị bọn họ thiêu trụi cả rồi!"

"Đồ to gan! Ai dám làm càn trên địa bàn của ta như thế!"

Vương lão gia đập mạnh bàn, chén trà văng xuống đất. Ông ta không còn tâm trạng thưởng trà, lập tức gọi hết người hầu trong phủ, mang theo đao gậy hùng hổ kéo ra bến sông.

Vừa đến nơi, trước mắt Vương lão gia là cảnh tượng hỗn loạn vô cùng. Thuyền của Vương gia cháy rụi gần hết, chỉ còn lại những mảnh than đen lềnh bềnh trên mặt nước.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng trước mắt, tim Vương lão gia gần như muốn ngừng đập.

"Thật nực cười! Rốt cuộc là ai gây chuyện?!"

"Lão gia, chính là bọn họ... Bọn họ làm!"

Sự việc này quá lớn, thôn dân của Hà Tây thôn và Hà Đông thôn cùng với thôn trưởng đều bị kinh động, lúc này bên bờ sông đã có rất đông người dân đứng xem, chỉ trỏ, bàn tán không ngớt về sự việc kinh thiên vừa xảy ra trên sông.

Ánh mắt Vương lão gia chuyển tới một đoàn thuyền còn nguyên vẹn đang thả neo giữa dòng sông, tựa như cố ý chờ người lên thuyền. Ông ta tức giận đến run rẩy, chỉ vào đám thuyền đó mà quát lớn: "Lập tức tìm thuyền! Ta muốn xem là kẻ nào dám cả gan đến vậy!"

Chương 307

Loading...