Ai nghe đến hai chữ Yêu Đạo đều không khỏi giật mình, im lặng không dám hé răng.
Lâm Đông bị Ngô Đạt giáo huấn, ngượng ngùng xoa đầu đáp: "Ta chỉ là nói chơi vậy thôi, thật sự nào có quen biết Yêu Đạo gì."
Tống Minh Diên nghe vậy chỉ thầm nghĩ, câu này e là quá sớm để nói chắc chắn. Mà nói đến hoàng đế, chẳng phải lão ta chỉ ăn cháo sao? Hẳn là chưa bị trộm đến hết.
Từ chỗ Lý Thanh Hà, nếu có thể biết được Tam thúc ở tay vị hoàng tử nào, hẳn nàng sẽ phải tìm dịp vào kinh thành, cũng để xem hoàng đế "ăn cháo" ra sao.
Nàng định rằng chuyến đi sẽ vào ban đêm, nhưng đoàn người còn chưa kịp đến trạm dịch thì đã có vài người lần lượt ngã xuống giữa đường.
"Sao lại như vậy?" Triệu Thuận đi tới xem xét tình hình, thấy mấy người trong đoàn đã nằm lăn ra đất, sắc mặt tức thì nhăn lại.
"Không chịu đi nữa à? Các ngươi định lười biếng có phải không?"
Nói rồi, hắn ta hung hăng đá mấy người đang nằm trên đất.
"Quan gia," Tống Phan Sơn tiến lên, giọng khô khốc, mặt mày tái nhợt: "Chúng ta có thể dừng lại nghỉ ngơi thêm một lát được không? Thật sự là không đi nổi nữa."
Triệu Thuận gắt lên: "Lại nghỉ ngơi? Mới nghỉ cách đây 30 phút! Nếu cứ nghỉ mãi thế này, hôm nay liệu còn đi được bao nhiêu đường?"
Tống nhị thúc công nằm co quắp trên đất, hơi thở yếu ớt, rên rỉ: "Muốn chết... Aii, muốn c.h.ế.t thật rồi... !"
Triệu Thuận quan sát đoàn người thấy phần lớn đều bộ dạng nửa sống nửa chết, không khỏi thầm chửi bậy một câu. Cuối cùng đành ra lệnh: "Dừng chân nghỉ tại chỗ!"
Đoàn người do Ngô Đạt dẫn dắt cũng không khá hơn, nhiều người thân thể yếu kém, bị kinh hách hoặc lạnh cóng nên mắc bệnh. Rất may Ngô Đạt nhanh nhẹn mượn nồi ngao nấu một nồi canh gừng để xua tan hàn khí.
Lục lão phu nhân thấy đội ngũ khó mà đi tiếp, cũng đành nổi lửa nấu cháo.
Lục Bùi Thanh đứng ra dạy các em đ.ấ.m đá rèn luyện, bọn nhóc ai nấy đều nghiêm túc không để bị ngoại cảnh phân tâm.
Các phu nhân của Lục gia thấy cảnh ấy không khỏi nở nụ cười hiền, trong lòng càng kiên định sẽ bảo vệ Lục gia cho đến khi các vị nhi lang bình an trở về.
Trong xe ngựa, Mạnh thị nhìn qua màn xe, thấy người Lục gia dù trong nghịch cảnh vẫn sống đầy sức sống, trong mắt bà ấy không khỏi hiện lên chút ngưỡng mộ.
Nhưng nghĩ đến thân mình mỗi lúc một suy yếu, chẳng thể làm được gì ngoài ngồi trong xe, lòng bà ấy dấy lên một nỗi buồn.
Một cơn ngứa bất chợt trào lên trong cổ, bà ấy vội quay mặt lấy khăn tay che miệng, ho khan.
Nhìn thấy vết m.á.u tươi trên khăn tay, Mạnh thị sắc mặt tái nhợt, vội nắm chặt khăn trong lòng bàn tay, dấu đi vết tích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-310.html.]
"Phu nhân," Ngôn Thư bị tiếng ho làm kinh động, vén màn xe hỏi: "Có cần gọi đại nhân về không?"
"Chớ... chớ gây náo loạn. Ta không sao..." Bà ấy chưa kịp dứt lời thì cơn ho bỗng kịch liệt hơn, đau thắt trong lồng ngực, trước mắt tối sầm, cuối cùng ngất lịm đi.
Sự việc phát sinh quá đột ngột, Ngôn Thư thậm chí chưa kịp phản ứng, đã thấy phu nhân Mạnh Thị ngã nhào sang một bên, cả thân mình đổ mạnh xuống chiếc thảm trong xe ngựa.
Trên người bà ấy mặc chiếc áo lụa trắng dính đầy máu, vệt đỏ loang lổ điểm tô lên nền vải trắng tinh, khiến ai nhìn cũng phải rùng mình.
Ngôn Thư hốt hoảng, chẳng màng đến những chuyện khác, lập tức vừa lăn vừa bò về phía chiếc xe ngựa tinh xảo ở đằng trước.
"Đại nhân, đại nhân! Không xong rồi! Phu nhân phát bệnh, đã ngất xỉu!"
Hắn vừa cất tiếng kêu, bên trong xe ngựa đã vang lên tiếng động mạnh. Màn xe đột ngột bị vén lên, Thẩm Giám như cơn gió, vội vã nhảy xuống từ xe.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Giám thất thố trước mặt mọi người như vậy, thậm chí đôi giày bên cạnh cửa xe cũng chẳng kịp xỏ vào.
DTV
"Nương!"
Sắc mặt hoảng loạn, Thẩm Giám vội chạy đến bên Mạnh Thị.
Vân Tiện, người luôn ở trong xe ngựa, cũng lập tức theo sau mà xuống.
Nhìn qua màn xe, Vân Tiện thấy tình cảnh bên trong, sắc mặt tinh xảo của hắn thoáng chùng xuống.
"Thanh Sương, mau qua xem thử!"
Thanh Sương là nữ hầu mà hắn mang theo bên người để đề phòng bất trắc. Tuy y thuật của nàng ta không phải cao minh xuất chúng, nhưng giữa nơi hoang vu này, chẳng có ai phù hợp hơn nàng ta.
"Vâng, chủ tử!" Thanh y nữ hầu đứng bên cạnh lập tức tiến lên, theo sau Thẩm Giám bước vào xe ngựa.
"Thẩm đại nhân, phu nhân hiện đang nguy cấp. Thanh Sương tuy biết đôi chút về y thuật, xin hãy để nàng chữa trị cho phu nhân!"
Trong lòng nàng ta cũng vô cùng lo lắng, nhìn Thẩm Giám với sắc mặt trắng bệch, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Thanh Sương vốn đã thầm yêu mến Thẩm Giám từ lâu, nghe tin chủ tử muốn đồng hành cùng hắn, nàng ta mới khẩn thiết xin đi theo để được ở gần hắn.
"Vậy làm phiền." Thẩm Giám và Ngôn Thư cùng nâng Mạnh Thị lên đặt lên giường nệm, nhường chỗ cho Thanh Sương.
Thẩm Giám cố gắng cưỡng chế tâm trạng rối loạn của mình, trong lòng chợt nhớ đến lời của Tô đại phu khi gặp ông cách đây không lâu.
Sau khi từ biệt người nhà họ Lục ở trạm dịch, Thẩm Giám đã đưa Mạnh Thị đến bái phỏng Tô đại phu nổi tiếng.