Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 313

Cập nhật lúc: 2025-07-02 14:17:23
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cháo này do đích thân lão phu nhân nhà họ Lục chuẩn bị, Lục Đại phu nhân chỉ là người mang đến, tất nhiên không có ý định để người khác tùy tiện xúc phạm.

Thanh Sương ngẩng đầu, ánh mắt khinh miệt nói: "Ta đây chỉ vì hiểu rõ bệnh tình của Thẩm phu nhân, muốn chăm sóc phu nhân, phải hết sức cẩn trọng, tránh để đồ ăn thiếu dưỡng chất gây hại."

Lục Bùi Phong bưng khay, đứng sau Tống Minh Diên, lạnh lùng liếc nhìn Thanh Sương với một nét mỉa mai: "Thẩm đại nhân, khi tuyệt vọng, không phải cái gì cũng có thể mang ra thử."

Lời nói đầy ẩn ý khiến mặt Thanh Sương biến sắc, theo bản năng quay sang nhìn Thẩm Giám. Thấy hắn vẫn điềm tĩnh, nàng ta tức giận trừng mắt về phía Lục Bùi Phong: "Vị công tử đây, không phải là ta không chấp nhận đồ các người mang tới, mà là có nguyên nhân. Sao lại có thể buông lời nặng nề, mong rằng ngươi không phải là vì không muốn Thẩm phu nhân được an khang mà cố ý làm vậy."

Lục Bùi Phong chẳng mảy may để ý, xem lời nàng ta như gió thoảng bên tai.

Thanh Sương tức giận, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, lạnh mặt đáp: "Thanh Sương một lòng muốn chữa khỏi bệnh cho phu nhân nên mới cẩn thận như vậy. Nếu không tin vào y thuật của ta, xin cứ mời cao nhân khác đến."

Lục Đại phu nhân vừa nghe liền hiểu, thì ra công lao chuyển biến của Mạnh thị nàng ta đều nhận hết cho bản thân, mặt mũi cũng quá lớn rồi!

Cháo mang đến cho Mạnh thị, ăn hay không là do hai mẹ con họ định đoạt, còn đến lượt Thanh Sương sao?

Vân Tiện nhíu mày. Nếu là thường ngày, hắn đã sớm quở trách Thanh Sương vô phép tắc, nhưng bây giờ nàng ta có khả năng chữa bệnh cho Mạnh phu nhân, nên thân phận cũng đã khác trước.

Thẩm Giám hơi mỉm cười, giọng ôn hòa: "Nếu lão phu nhân đã có lòng chuẩn bị, sao ta có thể không nhận. Mẫu thân vốn rất thích cháo lão phu nhân nấu, biết lão phu nhân tặng cháo chắc hẳn sẽ vui mừng." Trong lòng hắn có chút không hài lòng với Thanh Sương, nhưng cũng không muốn vì thế mà làm ảnh hưởng đến bệnh tình của mẫu thân.

Một thoáng suy tư, Thẩm Giám đưa ra lựa chọn cân bằng: "Thanh Sương cô nương cũng vì lo lắng nên mới vậy thôi, chỉ là một bát cháo, không đáng gì."

Đúng lúc này, Mạnh thị trong xe nghe động tĩnh liền vén rèm, hơi nhếch đôi môi tái nhợt, mỉm cười nói: "A Giám nói phải, cháo là quà của trưởng bối, lẽ nào lại không nhận? Lòng quan tâm của lão phu nhân đã là một vinh hạnh cho ta. Cháo và dược thiện cùng dùng cũng như nhau, chẳng qua làm phiền Thanh Sương cô nương quá lo lắng mà thôi. Hôm nay ta ăn uống cũng khá tốt, không ngại gì đâu."

Lời Mạnh thị vừa dứt, Tống Minh Diên lên tiếng: "Dược thiện và cháo không nên dùng cùng nhau, dễ xung đột dược tính."

Thanh Sương bật cười khinh thường: "Ngươi tưởng cháo của các ngươi là gì chứ? Sao có thể so sánh với dược thiện? Sao không nói là cơm cũng không thể ăn chung với dược thiện?"

"Ta nghĩ các ngươi cố ý gây khó dễ cho phu nhân, bắt phu nhân phải miễn cưỡng ăn cháo trắng, chẳng biết là có ý gì?"

Vân Tiện cau mày: "Thanh Sương, đừng có ngông cuồng! Biết điều một chút."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-313.html.]

Thanh Sương tuy lòng không cam tâm nhưng cũng phải im lặng. Dù vậy, trong mắt nàng ta vẫn không giấu được sự khinh thường đối với người nhà họ Lục.

"Ta nói không thể ăn cùng nhau, chính là không thể!" Tống Minh Diên nhếch môi: "Chẳng lẽ ngươi tưởng chút y thuật hạng ba của mình thật có thể chữa khỏi cho Mạnh phu nhân?"

"Ý ngươi là gì?" Thanh Sương lo lắng, lòng bỗng nảy sinh cảm giác sợ hãi. Tống Minh Diên rốt cuộc biết được điều gì? Hay chỉ đang cố tình khiêu khích nàng ta?

"Ta đang chế giễu y thuật của ngươi đấy!" Tống Minh Diên nhìn nàng ta khinh khỉnh.

Nếu Mạnh phu nhân và Thẩm Giám vì lời của Thanh Sương mà không nhận cháo lão phu nhân chuẩn bị, thì nàng cũng chẳng còn gì để nói và sau này cũng sẽ không nhúng tay vào việc của họ nữa. Nhưng họ không từ chối thì nàng không thể để một kẻ kiêu ngạo như Thanh Sương nhảy nhót ở đây.

Thanh Sương nghiến răng, mắt đầy vẻ uất ức, quay sang nhìn Thẩm Giám: "Đại nhân, ngài xem kìa!"

"Có gì mà xem?" Tống Minh Diên nhấn thêm một tràng mỉa mai: "Ngươi có mèo ba chân chút tài mọn, còn không cho ai dám chê cười?"

Thanh Sương lạnh lùng: "Ta không chữa nổi, ngươi có lẽ chữa được chắc?"

"Nói đúng rồi đấy!" Tống Minh Diên châm biếm: "Thật là biết cách thổi phồng bản thân, ngươi chắc chắn rằng chính mình khiến Mạnh phu nhân hồi tỉnh?"

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Thanh Sương.

Nàng ta bất giác hốt hoảng, nhưng cố giữ bình tĩnh cười lạnh: "Vừa rồi phu nhân phát bệnh, chỉ có ta bên cạnh, không phải ta thì là ai?"

"Thế sao không phải là ta?" Tống Minh Diên mỉm cười châm chọc.

"Ha! Muốn cướp công cũng không trắng trợn như ngươi, thật đúng là không biết xấu hổ!" Thanh Sương tức đến bật cười

"Chứ chẳng lẽ lại lén lút giống ngươi sao?"

Quả thực là dầu muối không ăn!

DTV

Thanh Sương tức giận đến mức sắc mặt vặn vẹo, một vẻ đầy phẫn nộ và nhục nhã, nói lời gay gắt: "Nói rằng ta lén đoạt công lao, chẳng lẽ bệnh tình của Thẩm phu nhân thuyên giảm là nhờ công lao của Lục gia các người sao?"

Loading...