Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 318

Cập nhật lúc: 2025-07-02 14:17:36
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến được miếu hoang, ai nấy mặt mày xanh xao, mệt mỏi đến mức ngồi thở hồi lâu vẫn chưa hồi sức lại.

Nghe nói Tống Minh Diên biết y thuật, Triệu Thuận – mệt mỏi đến trắng bệch mặt mày – chỉ đành gạt thể diện, ngậm ngùi đến xin giúp đỡ.

"Lục thiếu phu nhân, liệu có thể nhờ ngài chữa cho bọn họ một chút? Tiền khám chỉ cần không quá đắt đỏ thì đều có thể thương lượng."

Nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ người nhà Tống gia chưa c.h.ế.t vì bệnh thì đám quan sai áp giải đã c.h.ế.t vì mệt mất rồi.

Nếu là áp giải bình thường còn có thể dừng một hai ngày, nhưng lúc này không thể trì hoãn được. Nếu để đoàn lưu đày của nhà Lục gia đi xa, làm sao hắn còn mặt mũi báo cáo với cấp trên?

Khi Triệu Thuận khẩn thiết đến xin giúp đỡ, Tống Minh Diên đang ở bên ngoài miếu, cùng mấy tiểu nha hoàn sưởi than, nướng thịt ăn khuya.

Xiên thịt lợn nạc mỡ đan xen, mỡ nóng tí tách chảy ra, hương thơm ngào ngạt khiến Triệu Thuận phải nuốt nước miếng liên tục, trên mặt tràn đầy sự thèm thuồng.

Hắn ta vừa lau mồ hôi, vừa không khỏi băn khoăn: "Vì sao đều là lưu đày mà Lục gia người ta ăn ngon thế này? Chẳng lẽ chúng ta cũng nên chuẩn bị xe đẩy tay, cải thiện bữa ăn một chút?"

Những ngày khổ cực dài dằng dặc khiến Triệu Thuận chỉ muốn mau chóng đến nơi lưu đày cho xong. Dù sao thì "lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa," hắn ta không đắc tội nổi với Lục gia.

Nghĩ đến cảnh tượng Vương quản sự sáng nay bị hành cho ra nông nỗi, Triệu Thuận không dám manh động, chỉ biết hạ mình, cung kính và khách khí mà cầu cứu.

Tống Minh Diên nghe lời hắn ta, vẫn ung dung lật xiên thịt, hờ hững nói: "Không trị."

Triệu Thuận bối rối vội vàng nói: "Ta có thể trả thêm tiền, giá cả có thể thương lượng."

Tống Minh Diên vẫn giữ vẻ lạnh lùng: "Bao nhiêu tiền cũng không trị."

Đối diện với vẻ không khoan nhượng của nàng, Triệu Thuận chỉ có thể khổ sở cầu xin: "Nếu là vì người nhà Tống gia trước đó lỡ mạo phạm, ta có thể bắt họ đến đây dập đầu tạ tội."

Tống Minh Diên liếc hắn ta một cái, thản nhiên nói: "Ta đang ăn xiên nướng, ngươi kéo họ lại đây là muốn làm ta buồn nôn sao?"

Triệu Thuận cúi đầu: "... Thế thì có thể đợi ngài ăn xong rồi lại bàn tiếp?"

Nghe vậy, Tống Minh Diên nhướng mày, lạnh nhạt đáp: "Nhìn bọn họ nhiều một cái là đêm nay sẽ gặp ác mộng. Nếu ngươi muốn sáng mai thấy thêm vài thi thể, cứ việc mang họ lại đây."

Nghe lời ấy, Triệu Thuận lập tức hốt hoảng, vội vàng cúi đầu rồi quay đi thật nhanh, sợ rằng chỉ cần chậm một giây, Tống Minh Diên sẽ cao hứng mà làm thêm vài việc kinh dị để khuấy động bầu không khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-318.html.]

Nhưng đi chưa được nửa đường, hắn ta bị một bóng người chắn lại. Thanh Sương đứng trong bóng tối, vẻ mặt không chút biểu cảm, nhấn mạnh từng chữ: "Nàng ta không trị cho các ngươi, nhưng ta sẽ trị."

Nhìn thấy người này, Triệu Thuận thoáng chần chừ: "Ngươi có chắc mình chữa được không? Đừng để ta đem người đến đây rồi lại thành chữa không ra hồn, c.h.ế.t cả lượt thì biết làm sao?"

Khuôn mặt Thanh Sương sầm lại: "Ta trị không được Thẩm phu nhân, không có nghĩa là một cơn phong hàn nhỏ nhặt ta cũng bó tay!"

Chợt nhận ra mình lỡ lời, sắc mặt nàng ta càng khó coi, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức tối. Thấy vẻ ngập ngừng của Triệu Thuận, lửa giận của Thanh Sương lại bốc lên.

"Đi nhanh thôi!"

Dù sao nơi này trước không có thôn sau không có tiệm, không thể tìm được người khác biết y thuật.

Thế là Triệu Thuận đành dẫn Thanh Sương quay trở lại.

Tống Minh Diên thấy cảnh đó nhưng không ngăn lại, nhếch môi cười nhạt: "Muốn làm thì cứ làm, dù sao khi đến nơi lưu đày, bọn chúng đều là nô lệ của ta, ta là địa chủ, hà tất phải phí tâm lo lắng đến bệnh tình của nô lệ."

Người nhà Tống gia có hơn nửa đã đổ bệnh, ngay cả Tống Phan Sơn và gia đình ông ta cũng không ngoại lệ.

Nhìn bọn họ nửa sống nửa chết, Lục lão phu nhân thở dài, vội vàng hối thúc người nhà nấu một nồi nước gừng đường đỏ để tránh bị lây bệnh, thứ nước gừng này là nhờ có Linh Sương chuẩn bị từ trước.

"Đều uống vào đi, đừng để bị lây bệnh của đám kia."

Cả nhà Lục nhị gia không dám chậm trễ, vội vàng bưng chén nước thuốc mà uống, trong lòng thầm nghĩ không muốn thành kẻ "dơ bẩn."

Bên phía Tống gia vì số người bệnh quá đông mà dược liệu lại thiếu thốn, nên Thanh Sương chỉ có thể đích thân châm cứu cho từng người, làm lụng vất vả cho đến tận đêm khuya, đến cả một ngụm nước ấm cũng không kịp uống.

DTV

Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Tống Minh Diên chỉ cười nhạt, dập lửa than rồi dẫn mấy đứa nhỏ vào miếu nghỉ ngơi.

Trong miếu tối tăm, ánh đèn dầu leo lét, tượng Phật bị phủ kín bụi và mạng nhện dày đặc.

Mặt đất đã được Hạnh Nhi cùng các phu nhân Lục gia quét dọn sạch sẽ, trải chiếu và lót thêm chăn.

Không gian tuy có chật chội, nhưng cũng đủ cho 13 người nằm nghỉ.

Ngô Đạt sắp xếp chỗ nghỉ trong miếu cho người nhà Lục gia, còn mình thì cùng đám quan sai thay phiên nhau gác đêm bên ngoài.

Loading...