Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 333

Cập nhật lúc: 2025-07-02 14:18:13
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù sao nàng ta cùng Thẩm đại nhân cũng không còn hy vọng, chi bằng g.i.ế.c Tống Minh Diên, xả hết nỗi oán hận trong lòng!

Thấy vẻ mặt Thanh Sương có phần khác lạ, Thẩm Giám vừa định ra lệnh cho ba tên gia nhân chế ngự nàng ta, thì Lục Bùi Phong đứng bên cạnh lại lên tiếng: "Không cần nhúng tay, đừng làm mất hứng của nàng ấy."

Thẩm Giám hơi khựng lại, nhìn qua sắc mặt Lục gia những người khác, thấy từ già đến trẻ đều không hề tỏ ra lo lắng, bấy giờ mới dẹp bỏ ý định can thiệp.

Hắn còn quay sang, nhẹ giọng an ủi Mạnh thị: "Nương, đừng lo lắng, Lục thiếu phu nhân sẽ không sao."

Bấy giờ hai người đã lao vào cuộc chiến, Mạnh thị lo lắng đến mức không dám chớp mắt: "Ta làm sao không lo cho được! Thanh Sương kia võ công lợi hại, ta sợ Diên Diên sẽ gặp nguy hiểm. Con nhớ để A Tiện chú ý kỹ, nếu Diên Diên bị thương, ta nhất định không để yên!"

Dù sao đi nữa, Diên Diên cũng là ân nhân cứu mạng của bà ấy, ân tình giữa Lục gia và Mạnh thị nhất định phải phân minh rõ ràng.

Thẩm Giám đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý: "Vâng."

Nói rồi hắn dõi mắt về phía hai người đang triền đấu phía trước, qua vài chiêu thức đã có thể thấy rõ người nào chiếm thế thượng phong.

Càng đánh, Thanh Sương càng cảm thấy kinh hãi, nàng ta dần phát hiện mình căn bản không phải là đối thủ của Tống Minh Diên!

Không thể nào, ngay đến võ công nàng cũng lợi hại đến thế sao?

Thanh Sương khó lòng tin nổi, trong lúc sơ hở, chợt nghe "bốp" một tiếng vang giòn, nàng ta hứng trọn một cái tát, cảm giác đau rát lan tỏa, xen lẫn nỗi nhục nhã khiến nàng ta suýt chút nữa nổi điên.

"Tiện nhân! Ta g.i.ế.c ngươi!"

Nàng ta điên cuồng tung chiêu, mỗi đòn đều như muốn lấy mạng, nhưng chẳng chiêu nào đánh trúng.

DTV

"Muốn g.i.ế.c ta? Ngươi tưởng mình là ai?" Tống Minh Diên né thoát một đường kiếm bổ xuống, ánh mắt mang nét khinh bạc, khóe môi cong lên nụ cười trào phúng.

Nàng giơ tay, lại "bốp" thêm một tát giòn giã.

Thanh Sương tức đến hộc máu, ra đòn nào cũng mang sát ý.

Cuộc tỷ thí nhanh chóng khiến người Tống gia chú ý, chỉ là vì khoảng cách quá xa, họ chưa rõ đã xảy ra chuyện gì.

"Ai đang đánh nhau đó?"

Hứa thị nheo mắt quan sát, càng nhìn càng thấy thân ảnh kia giống hệt nghịch nữ của mình, nhưng làm sao có thể, nghịch nữ kia vốn đâu biết võ công!

Tống Phan Sơn và Tống Minh Yên cũng nhìn về phía hai người đang giao đấu. Cả hai tinh thần vẫn còn ủ rũ vì mới khỏi bệnh, chưa hứng thú xem náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-333.html.]

Tống Phan Sơn liếc qua rồi lơ đễnh thu ánh mắt về: "Là người xuống từ xe ngựa kia thôi."

Giọng nói của ông ta khàn đặc, nói mỗi câu hầu như đều như có gì đó mắc nghẹn khó chịu.

Ngược lại, Tống Minh Yên dán mắt vào Tống Minh Diên, trợn tròn mắt, vẻ kinh hãi không che giấu nổi.

"Là Tống Minh Diên! Nàng ta thế mà... biết võ công sao?!"

Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Vì sao nàng ta không hề hay biết?

"Ngươi vừa nói cái gì?!"

Tống Minh Diên! Chính là nghịch nữ kia của Tống gia sao?

Tống Minh Diên vừa hiện thân, võ công hiển nhiên không phải hạng tầm thường, trong nháy mắt đã khiến mọi người kinh hãi. Thanh Sương còn chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt nàng ta lại bị Tống Minh Diên tát mạnh, sưng đỏ lên.

"Hai cái tát này là ngươi đáng phải nhận. Còn những cái khác, là vì ngươi dám không quỳ xuống cúi đầu!" Tống Minh Diên thản nhiên nói."Còn về việc ngươi không chịu thực hiện lời hứa, bổn cô nương vốn thiện tâm, đại nhân không chấp nhặt với kẻ tiểu nhân."

Dứt lời, nàng tung chân đạp mạnh, khiến Thanh Sương bay văng ra, kết thúc một hồi giáo huấn đơn phương.

Thanh Sương lăn lộn trên mặt đất, tay ôm bụng đau đớn, gương mặt đỏ bừng vì phẫn nộ và sưng tấy, ánh mắt oán hận tràn đầy hận ý, nhìn chằm chằm Tống Minh Diên như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Tẩu tẩu, khăn tay đây, lau tay đi!" Lục Tư Ninh lon ton chạy đến, giơ chiếc khăn nhỏ đưa lên.

Tống Minh Diên nhận lấy, thong thả lau từng ngón tay, liếc Thanh Sương một cái, cười khẩy: "Sao? Còn muốn bị đánh nữa không?"

Ánh mắt Thanh Sương đầy oán hận, nhưng nàng ta hiểu rõ tình thế bức bách, đành kìm lại cơn giận, thu ánh mắt về, chỉ có thể bấm chặt móng tay vào lòng bàn tay để xả hận.

"Thanh Sương, niệm tình ngươi theo ta bao năm nay, chuyện này bổn thiếu chủ không truy cứu. Từ nay ngươi hãy tự rời khỏi đây, đừng nhận mình là người của Quang Kính Sơn Trang nữa."

Vân Tiện chẳng hề nể tình, trước mặt mọi người nói ra lời phán xử.

"Thiếu chủ!" Dù đã sớm đoán được kết cục này, nhưng khi nghe Vân Tiện lạnh lùng nói ra, khí huyết Thanh Sương vẫn trào lên đầy căm phẫn.

"Tâm khí cao không phải sai, nhưng lòng dạ quá lớn, chính là vấn đề của ngươi. Không đưa ngươi đến hình đường đã là nể tình lắm rồi."

Biết rằng không còn đường lùi, Thanh Sương chỉ có thể nuốt ngược m.á.u tanh trong miệng, cắn răng chật vật đứng dậy.

Trước khi đi, nàng ta lạnh lùng nhìn Tống Minh Diên, ánh mắt đầy oán hận và không cam lòng, như con sói âm thầm ghi hận, chờ đợi một ngày báo thù.

Tống Minh Diên chỉ khẽ nhếch môi, kẻ như Thanh Sương nàng đã gặp nhiều. Một số người cứ khăng khăng không nhận sai, dù rõ ràng là lỗi của mình. Họ chỉ cần không đạt được ý muốn là sẽ ghi hận trong lòng, trăm phương nghìn kế đợi dịp trả thù.

Loading...