Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 336

Cập nhật lúc: 2025-07-02 14:18:20
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngô Đạt cau mày: "Khi nấu cơm, trừ người trong đội chúng ta, không có ai khác đến gần."

Nếu người của mình là thủ phạm, hắn quả thật không còn mặt mũi nào đối diện với Lục gia.

"Ta nghĩ không phải là lúc nấu cơm mới hạ độc đâu."

Nếu bỏ hết độc vào thức ăn, thì độc tố sẽ không có liều lượng nhỏ như vậy, hơn nữa tất cả quan sai cũng sẽ trúng độc, đủ thấy kẻ đó không phân biệt đối tượng khi ra tay.

Tống Minh Diên nói: "Đi xem giếng nước bên cạnh."

Trong trạm dịch chỉ có duy nhất một cái giếng, nằm ở bên ngoài viện gần chân núi, nước giếng này là nguồn nước của một dòng suối ngầm chảy qua nham thạch.

Chính vì nguồn nước trong lành, mát ngọt như vậy, nên Lục gia mới để Ngô Đạt đi lấy nước từ giếng này để nấu ăn.

Một đoàn người vây quanh Tống Minh Diên đi về phía giếng, thấy cảnh ấy, Triệu Thuận đứng ở bên ngoài cũng giật mình.

Lúc nãy hắn ta mơ hồ nghe trong viện có sự cố, giờ thấy cảnh này thì sắc mặt liền trắng bệch.

Độc không phải là bỏ vào đồ ăn sao? Vậy đi xem giếng là có ý gì? Chẳng lẽ kẻ hạ độc bỏ thẳng vào nước giếng?

Nghĩ đến việc mọi người vừa dùng nước giếng này, sắc mặt Triệu Thuận lại càng trắng bệch, bất chấp tất cả, hắn ta cũng chen lên phía trước để xem tình hình.

Lo lắng như hắn ta còn có Lục Nhị lão gia và những người khác, vừa nãy bọn họ cũng dùng nước giếng, nếu nước giếng thực sự bị hạ độc, vậy thì chẳng phải tất cả đều nguy rồi sao!

Ngô Đạt nhận lệnh của Tống Minh Diên, lấy lên một xô nước từ giếng, dùng gáo múc nửa muỗng đưa đến trước mặt nàng.

Mọi ánh mắt lúc này đều đổ dồn về phía Tống Minh Diên, ai nấy nín thở, lòng dạ căng thẳng như thể nghẹn lại nơi cổ họng.

Tống Minh Diên nhấc gáo nước lên, uống một ngụm, cẩn thận cảm nhận biến hóa trong cơ thể.

Nước vừa vào miệng, độc tố liền lan nhanh vào máu, lắng đọng xuống, chỉ chờ đến lúc bộc phát sẽ âm thầm ăn mòn nội tạng, khiến người ta lập tức mất mạng.

"Nước giếng này có độc."

DTV

Mấy lời thản nhiên ấy vừa buông xuống, sắc mặt đám người Triệu Thuận lập tức tái nhợt, sợ đến mức ngã quỵ xuống đất. Ngay cả Lục Nhị lão gia và những người khác cũng lộ rõ vẻ kinh hoàng.

"Ai mà ác độc đến mức bỏ thuốc độc vào nước giếng... Đây là muốn lấy mạng chúng ta cả rồi! Trời tru đất diệt! Kẻ nào lại điên cuồng như thế này chứ!"

"Ta vừa uống nước giếng, giờ phải làm sao? Chẳng lẽ độc này thật sự sẽ lấy mạng người sao? Ta còn trẻ như vậy, ta không muốn chết!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-336.html.]

"Xong rồi, ta vừa còn uống rất nhiều nữa!"

Một vài kẻ sợ hãi đến mức giọng run rẩy, không kìm được mà bật khóc, nỗi hoảng loạn khiến ai nấy đều thất sắc.

Những kẻ nghèo khó như bọn họ trên người chẳng có bao nhiêu tiền, bữa ăn hằng ngày chỉ là chút bánh bao quan phát cho, khi dừng chân nghỉ bên đường thì đào thêm rễ cây rau dại lót bụng. Những thứ ấy nào có no, vào trạm dịch dừng chân chỉ biết uống nhiều nước để cầm hơi, tránh nửa đêm đói mà tỉnh giấc.

Ai ngờ, lại có người bỏ độc vào giếng nước!

Lưu đày trên đường mà cứ chẳng được yên ổn thế này sao!

Thấy cục diện sắp mất kiểm soát, Ngô Đạt quát lớn: "Im lặng!"

Nhưng bọn họ đã quá chìm trong nỗi sợ cái c.h.ế.t đến từ độc dược, cả người run cầm cập, nơi nào còn có thể bình tĩnh được nữa.

Ngô Đạt đành phải rút roi quất mạnh vài cái, mọi người lúc này mới hoảng hốt im bặt.

"Không muốn c.h.ế.t thì câm ngay cho ta! Nếu còn ồn nữa, chưa đợi độc phát thì ta đã cho các ngươi biết tay rồi!"

Ngô Đạt dằn giọng xong, mới xoay người nhìn Tống Minh Diên đang đứng bên giếng.

Giọng hắn đổi sang kính cẩn: "Thiếu phu nhân, hiện tại chúng ta nên làm gì?"

Tống Minh Diên đặt lại gáo nước, liếc nhìn Lục Nhị lão gia cùng đám người Triệu Thuận, nói: "Ai trong các ngươi đã tiếp cận giếng này, mau tự giác bước ra, bằng không cứ chờ c.h.ế.t đi!"

Nói xong, nàng không đoái hoài gì đến bọn họ nữa, đưa cho Ngô Đạt một lọ thuốc Thanh Độc Hoàn, bảo hắn hòa vào nước rồi chia cho đám huynh đệ uống.

Trong lòng Ngô Đạt như trút được tảng đá đè nặng, vội vàng tạ ơn, rồi hấp tấp đi làm.

Thấy vậy, Lục Nhị lão gia vội xoa tay, vâng vâng dạ dạ, lấy lòng: "Ngươi có thuốc giải, liệu có thể cứu mọi người trước rồi hãy điều tra kẻ hạ độc được không?"

Ông ta không dám nói to, trong lòng vẫn e dè Tống Minh Diên, sợ rằng lớn tiếng chút thôi nàng sẽ cầm gáo nước đập nát đầu mình.

Những người khác cũng nhận ra trong đội có người biết chữa trị, bất giác mừng rỡ. Nhưng nghĩ lại chuyện từng làm trước kia, ngọn lửa hi vọng vừa nhen nhóm liền như bị dập tắt trong chớp mắt, chỉ biết mặt mày xám xịt.

Nghe Lục Nhị lão gia nói, Tống Minh Diên nhướng mày: "Ta việc gì phải thay các ngươi giải độc?" Nàng có phải là loại người dễ nói chuyện sao?

Nàng lạnh nhạt đứng ngoài cuộc, khiến mọi người hốt hoảng, lập tức có người quỳ xuống, nước mắt nước mũi đầm đìa, vừa khóc vừa cầu xin:

"Xin cứu chúng ta, cầu xin ngài! Cứu mạng chúng ta với!"

"Trước kia là chúng ta có mắt không thấy Thái Sơn, nhiều lần đắc tội. Chỉ cần ngài chịu ra tay cứu, chúng ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp!"

Loading...