Chẳng qua cũng tại bọn họ không rõ tình hình, bằng không đã chẳng chọn hạ sách ngu xuẩn này.
Kẻ phản nghịch kia không chỉ biết võ công, mà còn tinh thông y thuật!
Hứa thị trong lòng rối bời, nhưng lúc này tuyệt đối không thể nhận tội, nhận tội tức là tận số!
"Nhị thúc công, thím à, các người bình tĩnh một chút, Phan Sơn làm sao có thể làm chuyện ấy? Ông ấy vô tội mà!"
Hứa thị và Tống Minh Yên dù cố gắng ngăn cản cũng không thể cản nổi đám người đang xô đẩy Tống Phan Sơn tới tả tơi, quần áo trên người bị xé rách, mặc cho ông ta giãy giụa đến mặt đỏ tai hồng cũng vô ích.
Song, sau khi lục soát người ông ta, mọi người chẳng tìm được giải dược, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Hứa thị và Tống Minh Yên.
Tống Minh Yên sắc mặt trắng bệch, không muốn lại bị sỉ nhục trước đám đông, nàng ta run rẩy ném bao thuốc trong tay ra ngoài, nói: "Dược ở đó, các ngươi tự đi mà nhặt!"
DTV
Bao thuốc vung lên giữa không trung, Tống Minh Diên nhanh như chớp phất nhẹ ngón tay, bao thuốc b.ắ.n thẳng về phía giếng nước, trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, rơi thẳng xuống giếng, phát ra một tiếng "bùm".
Tất cả người xung quanh đều mở to mắt nhìn.
Khoảnh khắc ấy như thể mọi thứ đều ngừng lại, ai nấy đứng yên, ngơ ngẩn.
Tống Minh Diên liếc qua, cười nhạt,"Ngẩn người làm gì, mau lấy nước giếng uống đi, mỗi người uống hai ba thùng, độc nào cũng giải hết."
Nàng đã thừa lúc mọi người không chú ý mà ném vào giếng hai viên Thanh Độc Hoàn.
Nơi đây, nước giếng quý như vàng, một giếng nước là nguồn dùng chung của mười mấy hộ dân. Tống Minh Diên cũng có phần nghĩ tới những dân nghèo sống nương tựa vào nguồn nước này, nên không muốn họ chịu liên lụy.
Song, điều đó không ngăn nàng để bọn kia chịu sự giày vò một phen. Độc dễ dàng bị giải thì quả thật không hợp lý chút nào. Càng nhục nhã, Tống Phan Sơn sau này càng thê thảm. Hy vọng ông ta còn giữ nổi một hơi thở mà chịu đựng sự phán quyết của A Nghiên.
Tống Minh Diên nhẩm tính thời gian, chỉ cần thực hiện thêm hai lần dẫn linh trận nữa là có thể triệu tập đủ ba hồn sáu phách của A Nghiên. Với tiến độ hiện tại, trước khi đến nơi lưu đày, nàng có thể khiến A Nghiên sống lại.
Từ lâu nàng đã muốn g.i.ế.c Tống Phan Sơn, nhưng không cho rằng bản thân có quyền quyết định mọi việc thay cho A Nghiên.
Tất cả đều là những chuyện A Nghiên tự mình trải qua, không phải của nàng, A Nghiên mới có tư cách chấm dứt quá khứ đó.
Bởi vậy, nàng giữ lại cho Tống Phan Sơn một mạng.
Tuy nhiên, tội hạ độc thì phải trả giá, một bài học là điều tất yếu.
Tống Minh Diên đem thứ "oa oa phấn" mới chế tạo nhưng chưa kịp thử nghiệm lấy ra, bí mật dùng linh lực điều khiển, khéo léo rắc lên người Tống Phan Sơn mà không ai hay biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-338.html.]
Loại độc phấn này, một khi chạm vào cơ thể sẽ lập tức thẩm thấu qua làn da, tuy nhiên vì vẫn là bán thành phẩm nên tác dụng chưa phát huy ngay.
Bên kia, sau khi nghe xong lời của Tống Minh Diên, mọi người lần lượt kéo nhau đến bên giếng múc nước. Họ mang ra tất cả vật chứa nước có thể, nếu không vì miệng giếng chật hẹp, chỉ sợ có người đã nhảy xuống mà uống trực tiếp.
Tiếng nước rào rào không ngừng vang lên, dây thừng buộc thùng nước quay tít, suýt nữa sinh ra lửa.
15 phút sau, những người đã uống nước giếng không thấy có dấu hiệu trúng độc, mọi người đang nghĩ có lẽ độc không nghiêm trọng như Tống Minh Diên nói, thì bỗng một người nhà họ Tống chưa uống nước liền ngã gục.
Người ấy miệng hộc máu, sắc mặt chuyển tím đen chỉ trong chớp mắt, chưa kịp giãy giụa đã tắt thở.
Tống Nhị thúc công sợ đến nỗi ngồi bệt xuống đất, tay ôm bình nước run rẩy, rồi vội vã uống thêm mấy ngụm nước giếng để trấn an.
Những người còn lại cũng không khá hơn, hồn vía đều bay mất.
Một quan sai uống đến căng bụng, chỉ chực như phụ nữ có thai, mãi đến khi không thể uống thêm, đành ngồi dựa vào bên giếng thở dốc.
Triệu Thuận nhìn bụng toàn nước, khổ sở nghĩ, nếu không phải vì loại độc này, hắn ta đâu cần chịu khổ thế này!
Nhìn Tống Phan Sơn, ánh mắt hắn ta đầy căm hận, tưởng chừng muốn lột da róc xương ông ta.
"Hạ độc chúng ta, thật to gan! Hôm nay ta không cho ngươi nếm mùi đau khổ thì ngươi không biết trời cao đất dày là gì!" nói đoạn, Triệu Thuận bước lên, dùng sức đá mạnh vào bụng Tống Phan Sơn.
Tống Phan Sơn trợn trừng mắt, kêu thét một tiếng: "Oa!"
Cả đám người đang uống nước dở chợt khựng lại, suýt sặc vì tiếng kêu quái dị của ông ta, đều đồng loạt nhìn về phía ông ta, ngơ ngác không hiểu gì.
Triệu Thuận cũng không khỏi ngạc nhiên, đột nhiên không dám tiếp tục.
"Hắn đang luyện loại võ công gì sao?" Hắn ta quay lại hỏi người nhà họ Tống.
Người nhà họ Tống cũng chỉ biết nhìn nhau ngơ ngác, tay chân cứng đờ.
Hứa thị kinh hãi đến mức cuống quýt: "Lão gia, sao lại như thế này?"
Tống Minh Yên run rẩy,"Cha, người đừng làm nữ nhi sợ!"
"Oa oa!"
Lúc đầu còn tưởng là trùng hợp, nhưng nghe đến tiếng kêu lần thứ hai, mọi người đều khó có thể tự thuyết phục bản thân là nghe nhầm.