Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 343

Cập nhật lúc: 2025-07-02 14:18:37
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Phải rồi, cho ông ta một chút nhan sắc nhìn thử xem!"

Cô bé Ninh Ninh xoa tay, mắt sáng lên, hí hửng hỏi: "Tẩu tẩu, tẩu có loại thuốc màu nào bôi vào mà không thể tẩy đi được không?"

Tống Minh Diên cũng muốn cho Tống Phan Sơn một bài học đáng nhớ."Không có loại thuốc màu đó, nhưng tẩu tẩu có thể pha chế ngay bây giờ. Các ngươi đợi một chút."

Nàng cắm cây đuốc xuống đất, sau đó lấy ra từ không gian riêng một hộp thuốc màu mà nàng từng lén lấy từ thư phòng phủ Vinh Uy Vương. Nàng trộn một ít nhựa cây trong suốt vào, khuấy đều rồi lấy ra một chiếc bút lông.

"Để ta trước!"

Tống Minh Diên lấy màu đỏ, vẽ hai đóa má hồng rực rỡ trên mặt Tống Phan Sơn.

"Oa ——"

Xinh đẹp quá chừng!

Lục Tư Ninh không kìm được phấn khích, đợi tẩu tẩu buông bút liền cầm lấy một chiếc bút khác, dùng than đen vẽ thêm hàng lông mày thật đậm cho Tống Phan Sơn.

Lục Bùi An thì vẽ cho ông ta một khuôn mặt khỉ buồn cười, còn Lục Bùi Xa thì vẽ thêm chiếc miệng rộng đỏ lòm như chậu máu. Lục Bùi Thanh tránh vẽ chồng lên những chỗ mọi người đã vẽ sẵn, cẩn thận chấm thêm vài nốt ruồi lớn nhỏ lốm đốm lên mặt ông ta.

Một hồi bày vẽ, Tống Phan Sơn đã trở nên xấu không thể nhìn ra bộ mặt ban đầu.

Tống Phan Sơn vẫn bất tỉnh không hề hay biết, mà đám nhóc thì vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình, cảm thấy ông ta trông còn thuận mắt hơn lúc đầu không ít.

Tống Minh Diên cùng lũ nhóc tiếp tục vui vẻ bắt thêm mấy con thỏ, cho đến khi Triệu Thuận phát hiện Tống Phan Sơn trốn chạy mới tìm tới.

"Người ở bên kia, ta đã giúp các ngươi đánh ngất rồi."

Tống Minh Diên nói như thể đây chỉ là chuyện đơn giản, không lộ chút tư thù cá nhân nào, chỉ là tiện tay giúp đỡ.

Tìm Tống Phan Sơn suốt nửa canh giờ, Triệu Thuận cảm kích không thôi, chỉ thấy trước kia thật là u mê mới nghĩ rằng người nhà họ Lục không tốt. Đúng là người tốt bụng, luôn sẵn lòng giúp đỡ!

Đối diện với lời cảm tạ liên tục của Triệu Thuận, Tống Minh Diên khẽ cười đáp: "Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới."

Dù nàng nói vậy, Triệu Thuận vẫn cảm động đến rơi nước mắt, nghìn ân vạn tạ. Nếu không nhờ nàng ra tay giúp, hắn ta cũng chưa chắc tìm được người.

Nghĩ đến chuyện đi đứng trong giá rét thế này, lại phải vất vả như vậy, Triệu Thuận không khỏi nổi giận với Tống Phan Sơn.

Vừa quay đầu lại, thấy khuôn mặt bị vẽ nguệch ngoạc như quỷ của Tống Phan Sơn, đôi mắt hắn ta lập tức trợn to kinh hãi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-343.html.]

Trời ơi, cái quỷ gì thế này!

Triệu Thuận sợ hãi vô cùng, nếu không phải nơi này đông người, e rằng hắn ta đã hoảng sợ đến mức suýt mất mặt ngay tại chỗ, quả thật quỷ cũng chẳng có gì đáng sợ như thế.

May sao, Triệu Thuận liếc mắt thấy y phục của Tống Phan Sơn bị xé rách bươm. Không cần nghĩ ngợi cũng đoán ra ngay, đây chắc chắn là "kiệt tác" của ai kia rồi.

"Thiếu phu nhân, xin người yên tâm, trên đường về chúng ta không hề thấy ai nhìn thấy các người!" Triệu Thuận lập tức hạ mình lấy lòng.

Dù cho ai cũng biết đây là tác phẩm của nàng, nhưng giữ được chút mặt mũi vẫn tốt hơn. Tết nhất đến nơi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, tốt hơn là để thiếu phu nhân thanh tĩnh chút đỉnh.

Tống Minh Diên khẽ gật đầu: "Được rồi, các ngươi mau đưa hắn về đi!"

Sau khi Triệu Thuận đưa Tống Phan Sơn rời đi, Tống Minh Diên cùng đám tiểu tử mỗi người xách một con thỏ vừa săn được, hớn hở quay trở về.

Vừa thấy chiến lợi phẩm của bọn họ, Ngô Đạt vui vẻ chạy ra đón, vội mang thỏ đi chuẩn bị xử lý.

Quả nhiên, đưa thiếu phu nhân cùng lũ tiểu tử ra ngoài săn b.ắ.n cũng mang lại lợi ích rõ ràng!

Lục Bùi Xuyên, Trường Vân và Lý Phi đã được Lục Bùi Phong gọi về từ trước, lúc này cả bọn đang ngồi trong sân, chẳng có ai đụng tay vào việc gì.

Thấy bọn họ có chút đáng thương vì chẳng được tham gia, lũ trẻ lại chạy đến, xúm quanh kể chuyện vui, nhưng cũng nhớ lời mẫu thân dặn, cố ý làm như vừa mới quen biết Lục Bùi Xuyên và Trường Vân.

"Các ngươi bắt được bao nhiêu con thỏ vậy?"

Nghe câu hỏi, Lục Bùi Xuyên trợn tròn mắt, chợt cảm thấy tiếc nuối vì không biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện hay ho.

DTV

"Năm con lận! Tẩu tẩu bắt hai con, còn bọn ta cùng nhau bắt được ba con!" Lũ trẻ mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt đầy hứng khởi.

Lục Bùi Xuyên nhăn nhó, thầm nghĩ bản thân cũng muốn đi cùng hu hu hu! Không hiểu nổi sao trên đường đi lại nhàm chán đến thế, trong khi sinh hoạt nơi này lại muôn màu muôn vẻ!

Lục Tư Ninh cười tủm tỉm, ghé tai hắn nói nhỏ: "Lặng lẽ nói cho huynh hay, bọn ta còn làm một chuyện rất khó lường."

"Chuyện gì thế?" Lục Bùi Xuyên không kiềm được tò mò, lòng như bị mèo cào.

"Huynh đi theo bọn ta!"

Lũ trẻ chân ngắn chạy vụt tới bên cổng, quay lại vẫy vẫy, còn Lục Bùi Xuyên và Trường Vân nhìn nhau không hiểu mô tê gì, đành bước theo. Tần Phương và vài người khác cũng tò mò đi theo.

Cả đoàn tiến vào cửa, nhìn thấy Tống Phan Sơn đang bị Triệu Thuận cùng đám thuộc hạ đưa về, ai nấy đều đứng hình, suýt chút nữa thì rớt cằm. Khuôn mặt xấu xí đến mức buồn cười kia thật khiến người ta kinh hãi!

Loading...