Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 344

Cập nhật lúc: 2025-07-02 14:18:39
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lạy trời!

Thật sự xấu quá mức tưởng tượng!

Người nhà họ Tống vẫn chỉ dám đứng nép bên ngoài viện, sau khi biết Tống Phan Sơn bỏ lại mẹ con các nàng mà chạy trốn, Hứa thị cảm thấy vô cùng khó tin. Nhưng nghĩ đến tất cả những gì ông ta vừa trải qua, trong lòng bà ta vừa đau xót lại vừa oán hận.

Chốc chốc bà ta lại hy vọng ông ta thật sự đã trốn thoát, chốc chốc lại nghĩ có lẽ ông ta còn luyến tiếc mẹ con bà ta, tâm trạng vô cùng mâu thuẫn.

Thấy Triệu Thuận đưa ông ta trở về, Hứa thị vội vàng chạy đến, lo lắng thốt lên: "Lão gia..."

Nhìn gương mặt như quỷ họa bùa của ông ta, giọng Hứa thị đột ngột nghẹn lại, đứng ngẩn ra tại chỗ.

Triệu Thuận hất người ông ta xuống đất, ánh mắt lạnh lùng quét qua Hứa thị rồi nhìn sang người nhà họ Tống, cười nhạt: "Về sau ai dám tự ý chạy trốn, kết cục sẽ như vậy!"

Người nhà họ Tống cũng không hề hoảng sợ, dù ban đầu có chút kinh ngạc nhưng chỉ là vẽ bôi mặt, có gì đâu mà ghê gớm.

DTV

Trong khi đó, Hứa thị vội vàng dùng tay áo lau mặt cho Tống Phan Sơn, nhưng càng lau càng chẳng thấy sạch, lớp màu kia cứ như đã dính chặt vào da thịt ông ta.

"Yên Nhi, mau chuẩn bị nước để lau mặt cho cha con!"

Tống Minh Yên trong lòng vốn có khúc mắc với Hứa thị, nhưng cũng hiểu lúc này không phải lúc so đo, bèn vội vàng đi lấy nước.

Nước giếng lạnh thấu xương, nhưng Hứa thị không quan tâm, lấy mảnh vải nhúng nước rồi cẩn thận lau lên mặt Tống Phan Sơn.

Thời gian trôi qua, biểu hiện bình thản trên gương mặt của người nhà họ Tống dần tan biến."Không thể nào? Sao loại thuốc màu này lại khó tẩy đến vậy? Có phải chưa dùng hết sức không?"

"Mà thôi, để ta thử xem sao."

Hứa thị đã kiệt sức, nghe vậy liền vội vàng nhường chỗ. Người nọ không biết có phải do còn ghi hận chuyện Tống Phan Sơn hạ độc hay không, nhưng bàn tay rất mạnh, chà đi chà lại suýt làm trầy cả da mặt ông ta.

Nhưng thứ thuốc màu kia như thể đã ăn sâu vào da thịt, không chỉ không phai đi chút nào mà còn rực rỡ hơn trước.

Trong lòng Hứa thị run rẩy, nghĩ đến việc sau này Tống Phan Sơn phải mang khuôn mặt như vậy mà không khỏi hai mắt tối sầm, suýt ngất xỉu.

"Nương! Nương!"

Tống Minh Yên vội lay lay hai vai bà ta mấy cái, thấy không tỉnh, liền sợ đến mức bật khóc. Nàng ta quay sang Tống Phan Sơn, lo lắng gọi: "Cha! Cha! Người mau tỉnh lại đi!"

Lớp thuốc màu cứng đầu đến ngoài dự liệu của Triệu Thuận, nhìn gương mặt thảm hại của Tống Phan Sơn, hắn ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh, thầm trách mình trước đây mắt mờ không sáng, suýt nữa chuốc họa vào thân. May mà thiếu phu nhân đã hạ thủ lưu tình, không trừng phạt hắn ta quá nặng.

Triệu Thuận nhân cơ hội cảnh cáo: "Thấy rõ chưa? Về sau kẻ nào còn muốn chạy trốn, kết cục sẽ giống như vậy! Ta xem các ngươi còn dám làm chuyện dại dột nữa không!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-344.html.]

Trên đầu tường, Lục Nhị lão gia cùng chúng thuộc hạ nghe được mà không khỏi kinh hãi, âm thầm cảm thán, thủ đoạn này quả là tàn nhẫn! So với cách của Ngô Đạt chỉ đơn giản là đánh đến chết, cho người ta một cái kết cục thống khoái thì Triệu Thuận chính là g.i.ế.c người mà để lại sự nhục nhã trong tâm hồn. Cứ tưởng tượng phải mang khuôn mặt xấu xí vĩnh viễn ấy, lòng dạ ai mà không run rẩy!

Mọi người nhìn Tống Phan Sơn với ánh mắt đầy thương hại. Người nhà họ Tống cũng đành ngoan ngoãn cúi đầu, có muốn nổi lên ý định trốn chạy cũng không dám động tâm chút nào.

Một khuôn mặt xấu xí thì không có uy lực, nhưng một gương mặt vừa xấu vừa quái dị mà vĩnh viễn không thể rửa sạch, thì thực sự là mối đe dọa khó lường.

Lục Bùi Xuyên và Trường Vân:...

Cũng thật thú vị nha! Hai người họ cũng muốn thử xem sao!

Lúc này, Trường Vân quay sang nói nhỏ với Lục Bùi Xuyên: "Nhị công tử, những kẻ trước kia truy sát ngài đều đã bị chủ tử g.i.ế.c sạch. Giờ ngài có thể tìm cơ hội gặp mặt lão phu nhân và các phu nhân, cả nhà vẫn rất nhớ mong ngài."

Lục Bùi Xuyên:!!!

"Sao ngươi không nói sớm!"

Hắn nóng lòng muốn về nhà, không gì có thể ngăn cản nổi!

Trường Vân: "..." Lẽ nào lại nói rằng đó là do mình cố tình chậm trễ?

Dù Lục Bùi Xuyên rất phấn khích, nhưng cũng không đến mức lỗ mãng vạch trần thân phận, mà chỉ đeo mặt nạ trở về nhà.

Dù sao hắn cũng là tội phạm lưu đày, biến mất nhiều ngày, đột ngột xuất hiện có phần không hợp lẽ, phải tìm cách hợp lý mới được.

Lục Bùi Xuyên bèn đi tìm Lục Bùi Phong.

Lục Bùi Phong vừa thấy hắn, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi sao lại lâu như vậy mới tìm ta? Ta còn tưởng rằng ngươi ở lại là vì Lý Phi nấu ăn ngon, đến nỗi lưu luyến quên đường về cơ đấy!"

Lục Bùi Xuyên: "..."

Lòng dạ thật là hiểm độc! Chủ nào tớ nấy, cả hai đều quá mức nham hiểm!

"Muốn về cũng được, nhưng ta có một điều kiện. Ngươi phải đưa bọn nhóc đi cùng, đừng để bọn chúng có quá nhiều thời gian đeo bám lấy tẩu tẩu của ngươi."

Cái gì!

Lục Bùi Xuyên cả kinh.

Ta không phải đến để chia rẽ họ, ta đến là để gia nhập với họ nha!

Loading...