Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 363

Cập nhật lúc: 2025-07-02 22:14:56
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lục Bùi Phong, ngươi có muốn giang sơn này không?"

"Ngươi muốn, ta có thể mang đến cho ngươi."

Giọng nàng bình thản, không chút kiêu ngạo, nhưng nàng cảm nhận rõ ràng sự trầm tư của hắn.

Dù Tống Minh Diên không am hiểu chuyện tình cảm, nhưng không có nghĩa là nàng ngu ngơ. Ban đầu, nàng không nghĩ đến chuyện này, bởi nếu là để báo ân, hắn có hàng ngàn cách khác để đền đáp nàng, đâu cần phải đối đãi tinh tế, chu đáo với nàng như thế.

Nhưng thôi, tạm thời cứ để xem hắn định làm gì, nàng sớm muộn gì cũng phải bắt được "đuôi cáo" của hắn!

Ánh mắt hắn sáng rực như có độ ấm, mặc dù qua lớp mũ choàng, nàng vẫn cảm nhận được.

Lục Bùi Phong dừng một chút, lòng hơi rối loạn, không khỏi hơi nghiêng đầu: "Ta không cần giang sơn."

"Vậy ngươi muốn gì?" Tống Minh Diên tiếp tục truy hỏi, giọng nói của nàng gần như khiến hắn không thể chống lại. Câu nói "ta chỉ muốn ngươi" suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra, nhưng lý trí vẫn kịp thời ngăn hắn lại.

Nén ý niệm trong lòng, Lục Bùi Phong dịu giọng đáp: "Ta muốn minh nguyệt treo cao, cỏ cây mãi xanh."

Linh cầu trong tay nàng dần tan biến, Tống Minh Diên chau mày, hơi lưỡng lự, điều này quả thực không dễ dàng chút nào. Dù sao, nơi này cũng không phải không gian riêng của nàng, mọi thứ không tùy ý nàng điều khiển được.

Nhưng...

Tống Minh Diên liếc nhìn Lục Bùi Phong, bước xuống, đứng trước mặt hắn: "Đưa tay ra đây."

Lục Bùi Phong tuy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Tống Minh Diên lấy ra một chiếc chủy thủ từ không gian, nhẹ nhàng cắt một đường trên lòng bàn tay hắn. Thấy hắn không mảy may nhíu mày, nàng khẽ cười.

Khi nàng vừa đưa tay chuẩn bị rạch lên lòng bàn tay mình thì cổ tay nàng đã bị hắn giữ lại.

Lục Bùi Phong cau mày, giọng nghiêm khắc: "Đừng đùa giỡn."

"Ai nói là đùa chứ? Một giọt m.á.u nữa thôi, chúng ta về sau chính là phu thê!"

Nhân lúc Lục Bùi Phong sững sờ trước lời nói bất ngờ ấy, Tống Minh Diên nhanh chóng rạch lên lòng bàn tay mình một đường.

Nàng kéo tay hắn lại, mười ngón đan vào nhau, lòng bàn tay áp sát. Trong khoảnh khắc, nàng đưa hắn biến mất khỏi chốn cũ.

Đây là cách duy nhất nàng có thể đưa người khác vào không gian của mình, bằng cách để m.á.u của đối phương hòa cùng tinh huyết ngưng tụ từ linh lực của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-363.html.]

Dù có chút đau, nhưng chỉ cần khiến kẻ ngốc này cười, cũng đáng lắm!

Trong không gian.

Tống Minh Diên đưa Lục Bùi Phong xuất hiện giữa màn trời, một ý niệm thoáng qua, bầu trời bỗng tối lại, một vầng trăng tròn to lớn tựa chiếc chậu bạc treo cao trên chân trời.

Cỏ cây xanh tươi, ánh trăng ngân huy chiếu sáng, phủ lên Lưu Ly Điện một làn sáng nhẹ. Huỳnh quang tinh khiết đọng trên cỏ cây, lấp lánh như những vì sao rơi.

Từng đợt linh thực đã được nàng trồng quanh cung điện vừa mới dọn đến từ Trọng Minh cung, bao quanh Ngọc Hoa Sơn, nơi rộng lớn nhất.

Vài mỏ vàng cũng được nàng khảm xuống đất, cắm rễ vững chãi ở nơi này.

Cảnh tượng tuyệt mỹ ấy lại chẳng hấp dẫn được Lục Bùi Phong, ánh mắt hắn chỉ dõi theo bóng hình Tống Minh Diên, trong đầu còn văng vẳng câu nói "phu thê" của nàng.

DTV

Đúng là nàng lại đang đùa giỡn hắn.

Liệu nàng có dám nói điều đó một cách nghiêm túc không?

Khi ánh mắt hắn lướt qua cảnh sắc xung quanh, thấy lời nói của nàng hiện lên ngay trước mắt, Lục Bùi Phong thoáng ngẩn ngơ trong giây lát, khóe môi đột nhiên cong lên.

Hắn vẫn luôn biết nàng có nơi cất giữ bảo vật, nhưng không ngờ nàng lại lộ bí mật lớn nhất của mình trước mặt hắn mà không chút đề phòng.

Trong khoảnh khắc này, dù nàng chưa hiểu chuyện tình yêu, hắn cũng cam lòng dâng hiến cả cuộc đời, từ nay mãi không cách rời.

"A Diên, ta kể nàng nghe một câu chuyện xưa nhé?"

Tống Minh Diên ngồi trong Lưu Ly Điện, trước bàn đu dây, ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo cao, trong không gian chỉ có cỏ cây lặng yên. Trong lòng hắn thoáng hiện lên chút nguyện vọng, nhưng cũng thấy chính mình thật kỳ lạ.

Thật ra cũng không có gì đặc biệt, hắn chưa từng xem nhiều chuyện đến thế.

"Ngươi kể tiếp đi."

Lục Bùi Phong đứng phía sau Tống Minh Diên, nhẹ đẩy bàn đu dây cho nàng, chậm rãi nói: "Tương truyền thời cổ, có một người tên là Ngưu Lang, xuất thân nghèo khó, từ nhỏ phụ mẫu đều mất, sống nương tựa cùng một con trâu già. Một ngày nọ, trâu già bảo hắn rằng, vào lúc hoàng hôn, hãy men theo đường mòn lên núi, xuyên qua rừng cây, sẽ thấy tiên nữ đang đùa nghịch bên hồ nước. Nếu hắn có thể giấu đi áo tiên của nàng, nàng sẽ trở thành thê tử của hắn."

Tống Minh Diên im lặng không đáp, chỉ kiên nhẫn nghe.

Lục Bùi Phong kể tiếp: "Ngày hôm sau, Ngưu Lang làm theo lời trâu già, quả nhiên cưới được tiên nữ. Từ đó, nàng bên cạnh hắn mỗi ngày, rửa tay nấu canh, hai người sống cuộc sống cần cù, yên vui, còn sinh được một đôi nhi nữ. Nhưng dù sao nàng cũng là tiên nữ, một ngày nọ nàng bị mẫu thân phát hiện và đưa trở lại thiên giới. Ngưu Lang không đành lòng xa cách, liền liều mạng giữ nàng lại. Ngươi có cho rằng hành động của hắn là ti tiện không?"

"Ti tiện!" Tống Minh Diên đáp dứt khoát.

Loading...