Lục Bùi Phong bất lực nói: "Đó là nhị đệ làm mà, nãi nãi, người nhớ nhầm rồi."
Hắn chần chừ một chút rồi nói: "Hay để A Diên vẽ lại cho người xem nhé?"
Lục lão phu nhân cầm đũa gõ vào đầu hắn: "Ngươi nghĩ ta hồ đồ đến thế sao!"
DTV
Bà vốn chỉ là giả vờ nhớ nhầm để trêu chọc hắn một chút thôi. Tiểu tử này từ nhỏ đã nghịch ngợm, gia gia còn chẳng bao giờ bắt được hắn, đừng nói đến chuyện lột quần ra mà đánh. Chỉ có nhị tôn tử ngốc nghếch, đứng ngây ra chờ người lớn tới phạt. Xem ra không sai, quả là cháu đích tôn của bà.
"Nói thật đi, hôm nay ngươi gặp chuyện vui gì sao?" Lục lão phu nhân tò mò hỏi. Bà chưa bao giờ thấy đại tôn tử vạn năm không đổi sắc mặt của mình cười ngây ngô đến vậy.
Lục Bùi Phong cũng chỉ im lặng, tai hơi ửng đỏ. Hắn cũng muốn biết rốt cuộc mình gặp vận may thế nào mà có thể thoát hiểm.
"Nãi nãi, sau này người sẽ biết thôi." Lục Bùi Phong không nói nhiều, gần đây A Diên vốn đã được gia tộc hết mực yêu thương, hắn sợ nếu tiết lộ quan hệ giữa hai người quá sớm sẽ khiến nàng ngượng ngùng. Huống chi, hắn còn chưa rõ ý nàng, chỉ mới vừa được nàng chấp nhận, mọi động tĩnh đều cần giữ kín, không được để lộ.
Chờ khi nào A Diên nguyện ý, hắn sẽ chính thức thông báo cho mọi người biết. Nàng là người mà hắn đã mong mỏi từ lâu, nên nhất định phải đối đãi thật cẩn thận.
Nghĩ như vậy, hắn cúi đầu, trên khuôn mặt lạnh lùng khẽ hiện lên nét cười ôn nhu.
"Quả thật có chuyện vui, chỉ là chưa chắc chắn. Đợi khi xác định xong, ta sẽ báo cho nãi nãi."
Lục Bùi Phong nói là vậy, nhưng trong lòng còn trông đợi tin tức từ Lục Tam thúc. Nếu bọn họ đoán không nhầm, rất nhanh sẽ có tin.
Lục lão phu nhân tuy tò mò, nhưng cũng không truy hỏi. Đối với bà, mỗi đứa cháu đều có cuộc sống riêng, bà cũng không cần chúng phải quá hiếu thuận mà mất đi tư tưởng của riêng mình.
Vì thế bà mỉm cười bảo: "Vậy được, nãi nãi sẽ chờ nghe tin tốt của ngươi. Vậy chẳng phải mỗi ngày tiếp theo, nãi nãi đều sẽ tràn ngập mong chờ sao."
Lục Bùi Phong cũng cười, trong lòng cảm thấy thật ấm áp.
Thời gian trôi nhanh hơn dự tính, khi Lục Bùi Phong và Tống Minh Diên nhận được tin từ Thanh Hải thì đã là nửa tháng sau.
Họ đang trú tạm ngoài dã ngoại, vừa khi màn đêm buông xuống, Tống Minh Diên cảm nhận được dị động từ Thanh Hải bên kia. Lúc này mọi người đều bận bịu chuẩn bị bữa tối, không phải thời điểm tốt để rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-367.html.]
Nhưng tình hình cấp bách, thật khó khăn lắm mới có tin tức, thế nên nói gì cũng phải đi gặp ngay.
Tống Minh Diên bước đến bên Lục lão phu nhân, khẽ nói: "Nãi nãi, con thấy trong người không được khỏe, muốn nghỉ ngơi một lát, bữa tối cũng không ăn đâu, đừng gọi con."
Nếu không phải tự mình siết c.h.ặ.t t.a.y lại, có lẽ Lục lão phu nhân đã sợ hãi khi nghe cái cớ của Tống Minh Diên. Bởi lẽ, Diên Diên xưa nay rất ít khi đau ốm, nếu nàng đột nhiên bị bệnh, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì lớn.
Nhận được lời nhắn nhủ âm thầm từ Tống Minh Diên, Lục lão phu nhân mới từ từ trấn tĩnh lại.
"Vậy con cứ đi nghỉ ngơi, chờ cảm thấy khá hơn thì ăn, nãi nãi sẽ để phần cho. Nhịn đói ngủ không tốt đâu." Bà hiền từ nói.
Lục Bùi Phong liền đứng dậy, bỏ que cời lửa sang một bên, nói: "Nãi nãi, ta sẽ đi cùng A Diên, ta sẽ ở bên nàng."
"Đi đi!" Lục lão phu nhân vẫy tay, rồi gọi Lục Đại phu nhân lại, dặn dò: "Đại tức phụ, con cũng đi cùng, tiểu tử thối này tay chân vụng về, ta sợ hắn chăm sóc Diên Diên không chu đáo."
Lục Đại phu nhân hiểu ý bà, biết rằng đây là lệnh bà muốn mình đi để hỗ trợ đôi phu thê giữ kín bí mật. Vì vậy bà đáp: "Vâng, nương, con đi ngay."
Lục Bùi Thanh cùng mấy đứa trẻ khác đã sớm được dạy dỗ một phen, biết trong nhà hiện tại đang trong tình cảnh ra sao. Dù lòng có hướng về phía tẩu tẩu, hắn vẫn phải ngoan ngoãn ngồi yên không dám manh động.
Không những thế, cậu bé còn ra vẻ hết sức nghiêm túc: "Tẩu tẩu không khỏe, ta phải đi săn bắt hai con thỏ về để tẩm bổ cho tẩu. Nhị ca, huynh có muốn đi cùng không?"
Lục Bùi Xuyên không cần suy nghĩ, đáp ngay: "Đi!"
Hắn nhất định phải bắt cho được năm, mười con thỏ để chứng tỏ bản lĩnh của mình!
Kết quả chuyến đi lần này, Lục Bùi Xuyên và đám tiểu tử kia mặt mày lấm lem trở về, ngay cả một sợi lông thỏ cũng không bắt được.
Trước đây có Tống Minh Diên chỉ dẫn, nàng thậm chí biết rõ hang nào có thỏ. Giờ không có tẩu tẩu, đám nhóc con liền mất cả hứng thú với chuyện săn bắt.
"Nhị ca, huynh xem, thứ trong tay ta có giống con thỏ không?"
Lục Tư Ninh cầm lấy cái đuôi của sinh vật nọ, giơ ra trước mặt Lục Bùi Xuyên. Con vật đó có mỏ nhọn, đôi mắt đậu xanh, lớp lông ánh lên sắc lấp lánh, và một cái đuôi dài – đúng là một con chuột đen lớn.
Không rõ nàng bắt được nó từ đâu, con chuột vẫn còn nhảy nhót, kêu chit chit không ngừng.