Nghe tin này, Vệ Diêm Bân hoàn toàn mất đi giá trị.
"Giết!"
Lời nói lạnh lùng của Lục Bùi Phong vừa dứt, Thanh Hải lập tức không chút do dự vung đao, c.h.é.m đầu Vệ Diêm Bân.
Trước khi chết, Vệ Diêm Bân còn mở to mắt, dường như không thể tin rằng họ lại nắm rõ tin tức về Lục Thừa đến như vậy.
Không chỉ mình Vệ Diêm Bân, mà cả năm mươi tên cấm quân đi theo hắn cũng bị Lục Bùi Phong hạ lệnh xử lý, không để lại kẻ nào sống sót.
Sau khi người của Lục Bùi Phong xử lý sạch sẽ thi thể, nhanh chóng rời khỏi cứ điểm, Lục Bùi Phong cùng Tống Minh Diên và Thanh Hải cũng rời khỏi tiểu viện.
Trải qua hơn nửa tháng không ngừng tăng tốc, đội ngũ của Thuận An Đế cuối cùng cũng đến được Ngọc Hoa Sơn, cách kinh thành khoảng tám trăm dặm, khi trời vừa sụp tối.
Gió lùa tan mây, bóng cây âm u, nơi chân trời còn sót lại một vệt hoàng hôn mờ nhạt. Một tên thái giám đi bên cạnh miệng khô lưỡi rát, mặt mày phong trần mệt mỏi, vội cất lời: "Hoàng Thượng, xin ngài nhẫn nại thêm một lát nữa, qua khỏi khúc quanh phía trước, chúng ta sẽ nhanh chóng đến được Trọng Minh cung."
Vì mong sớm ngày tới nơi, cả đoàn hầu như không ngừng nghỉ trên đường, khiến cho Thuận An Đế, người vốn ngự trên bộ liễn gỗ đơn sơ, nay cũng gầy đi trông thấy. Giờ đây, nét uy nghiêm của bậc đế vương đã phai nhạt hẳn, gương mặt hốc hác trông chẳng khác nào kẻ nghèo đói.
Dù ai nhìn vào cũng khó lòng nhận ra, đây chính là bậc đế vương tôn quý của Bắc Ngụy. Toàn thân đau nhức vì mệt mỏi, Thuận An Đế nhắm mắt ngẫm nghĩ, vẻ mặt cuối cùng cũng ánh lên một tia thần thái khác thường.
Trải qua bao nhiêu ngày dài vất vả, Trọng Minh cung, cuối cùng cũng sắp tới rồi! Tối nay, bằng mọi giá, lão ta phải được tắm một lần trong suối nước nóng, triệu vài cung nữ tới xoa bóp, dùng bữa ngự thiện thật phong phú!
Nghĩ đến đó, bụng Thuận An Đế liền réo vang, chẳng thể chờ đợi thêm. Lão ta không nhớ nổi đã bao lâu rồi bản thân chưa từng có một bữa ăn nào ra hồn.
Để tránh tai mắt yêu đạo, trong cung lão ta cũng không dám tùy ý dùng tiền bạc từ triều thần và các hoàng tử. Nhìn đám triều thần phía sau, người nào cũng phờ phạc, Thuận An Đế lấy lại tinh thần, lên tiếng: "Chúng khanh thật vất vả, gần đây yêu đạo gây rối, kinh thành gà bay chó sủa, hẳn các khanh đều chưa một đêm ngủ yên. Đêm nay, trẫm sẽ mở tiệc ở Khánh Vân Điện, mọi người cứ vui vẻ thư giãn một phen."
Các quan nghe thế, ai nấy đều khổ sở mà chẳng dám than. Thực chất họ vốn dĩ đang sống an yên trong kinh, đâu mong muốn gì đến nơi hẻo lánh này, nhưng trước lời Hoàng Thượng nói, bọn họ chỉ còn cách giả bộ vui mừng, tán tụng: "Hoàng Thượng thánh minh, có một quân chủ chu đáo như vậy, thật là phúc phận của chúng thần!"
"Đúng vậy, đúng vậy," một vị quan khác phụ họa,"yêu đạo quấy nhiễu kinh thành khiến lão thần mỗi đêm đều trằn trọc không yên, lúc nào cũng lo cho an nguy của Hoàng Thượng. Giờ được tới Trọng Minh cung, cuối cùng cũng có thể thư giãn đôi chút rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-371.html.]
Những kẻ không bị chuyển đi khỏi kinh thành thì lòng mừng như mở hội. Thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể được ăn bữa cơm no nê! Hôm nay phải tranh thủ cọ bữa tiệc, mang theo đồ ăn không hết thì gói đem về!
Bụng các triều thần đói cồn cào, bọn họ không nén nổi mà thúc giục: "Hoàng Thượng, trời đã tối, đêm hôm không an toàn, xin hãy mau chóng tới Trọng Minh cung!"
"Phải, phải. Nghe nói ở Trọng Minh cung còn có lầu ngắm cảnh, thần chưa từng chiêm ngưỡng qua. Nay nhân dịp này có thể được mở mang tầm mắt."
Trong lòng Thuận An Đế cũng nghĩ đến một bữa tiệc thật sự thịnh soạn, bởi trên đường tới đây lão ta đã chịu quá nhiều khổ cực, ngày ngày chỉ có thể ăn những món đạm bạc.
Vì thế, Thuận An Đế gật đầu, ra lệnh cho đoàn người tiếp tục tiến lên. Hành cung dẫu hẻo lánh, nhưng qua khúc quanh trước mặt, đi thêm chừng một dặm nữa là sẽ rộng mở thoáng đãng.
Nhưng khi họ vừa qua khúc ngoặt, quang cảnh hiện ra trước mắt khiến Thuận An Đế cùng đám triều thần sững sờ. Nụ cười dần tắt trên môi, chẳng ai còn thấy vui nổi.
Cái gì đây?
Ngọc Hoa Sơn đâu rồi? Trọng Minh cung đâu rồi?
Mọi người hoảng hốt nhìn vào khoảnh đất trống trơ trụi trước mắt, đôi mắt mở to đến như chuông đồng.
Nơi này sao mà xa lạ thế, không hề có chút dấu tích quen thuộc nào.
DTV
Một vị quan nhỏ đi theo đột ngột lên tiếng, giọng khẽ khàng mà vẫn rõ mồn một trong không gian trống trải: "Hoàng Thượng, liệu có phải chúng ta đi nhầm đường chăng?"
Dù thanh âm của hắn đã cố hạ thấp, nhưng giữa không gian vắng lặng này, từng chữ lại vang lên rõ ràng.
Không khí bỗng trở nên lặng lẽ một cách kỳ quái.
Người dẫn đường nghe thấy liền sợ hãi quỳ phịch xuống, mặt mày ủ dột, run rẩy thưa: "Hoàng Thượng, trên bản đồ chỉ rõ đây chính là đường đến Trọng Minh cung! Thuộc hạ xin lấy mạng ra đảm bảo, tuyệt đối không hề có nhầm lẫn!"
Hắn hối hả chứng minh, chỉ về ngọn núi phía trước ẩn hiện trong bóng đêm: "Hoàng Thượng còn nhớ chăng? Năm trước, khi ngài ngự xuân du, đã từng cùng Lệ phi nương nương ngắm cảnh trên ngọn núi ấy. Ngài còn dẫn bá quan triều đình tới đây săn thu, thuộc hạ thật sự không dẫn nhầm lối!"