Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 372

Cập nhật lúc: 2025-07-02 22:15:17
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe xong, mọi người lập tức im lặng, cảm giác quanh mình như đang thấm một luồng khí lạnh, chẳng ai dám động đậy, lo rằng chẳng lẽ mình vừa gặp điều gì bất trắc.

Nếu không đi nhầm, vậy thì chẳng lẽ Ngọc Hoa Sơn cùng Trọng Minh cung đều đã biến mất?

Quả thực nghe mà rợn cả người! Chẳng phải thần thoại, sao lại có chuyện dời non lấp biển thế này?

Lẽ nào là yêu đạo đã làm?

Tất cả cùng im lặng, không ai dám nhìn sắc mặt Thuận An Đế, chỉ cảm nhận được bầu không khí u ám đè nén, như mây đen giăng khắp nơi.

Thuận An Đế giận đến phát run, cả người tỏa ra hắc khí, trong lòng lập tức liên tưởng sự biến mất này với việc mỏ vàng bị mất trộm. Ngực lão ta phập phồng, cuối cùng không chịu nổi đả kích này mà lảo đảo ngã xuống đất.

"Hoàng Thượng!"

"Hoàng Thượng!"

Thế là xong rồi, bữa tiệc yến mỹ đã không còn hy vọng!...

Trên con đường từ kinh thành dẫn tới Trọng Minh cung, một chiếc xe ngựa chở lồng sắt từ từ lăn bánh qua. Lồng sắt được phủ kín bằng một tấm vải đen, không thể thấy rõ bên trong chứa thứ gì. Mỗi khi đường gập ghềnh, những tiếng xích sắt va vào lồng sắt vang lên thanh thúy.

Hộ tống xe ngựa là tám đại hán thân hình vạm vỡ, hai người cưỡi ngựa đi trước tay cầm đuốc soi đường, sáu người còn lại theo sát xe ngựa, lặng lẽ di chuyển.

Trên người họ không có binh khí sắc bén, nhưng sát khí toát ra nồng nặc khiến người đi đường cũng đều tự giác tránh xa.

"Mà nói, Bắc Ngụy Hoàng đế sao lại đột ngột dời cung? Vì sao chúng ta không nghe được chút tin tức nào?"

"Có lẽ do tình hình cấp bách. Nghe nói Bắc Ngụy xuất hiện một nhóm yêu đạo rất tà môn, có thể trong một đêm dời đi không biết bao nhiêu phủ đệ, khiến Bắc Ngụy hoàng đế cùng các quan viên triều đình cũng khốn khổ không ít."

"Dời đi không biết bao phủ đệ chỉ trong một đêm?" Một người hừ lạnh khinh miệt: "Chuyện hoang đường thế mà cũng có kẻ tin, chẳng lẽ Bắc Ngụy cố tình làm ra trò hư hư thực thực này để che mắt thiên hạ, muốn Tây Sở ta nghĩ rằng bọn họ đang bất ổn để thừa cơ đánh úp?"

"Ai mà biết được. Thứ trò mèo này cũng chỉ có thể lừa được trẻ nhỏ, nhưng vẫn nên thông báo cho Nhị hoàng tử để tránh rơi vào bẫy Bắc Ngụy."

"Đúng, chỉ có bọn dân Bắc Ngụy ngu ngốc mới tin vào yêu đạo. Thật sự mà gặp được yêu đạo, ta thề sẽ đeo vòng cổ cho nó, dẫn tới trước mặt Nhị hoàng tử mà ngắm nghía."

Cả đám phá lên cười, căn bản chẳng mảy may tin tưởng những lời đồn thổi dọc đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-372.html.]

"Này, hoàng thất Bắc Ngụy thật càng lúc càng lụn bại. Nếu kế hoạch của Nhị hoàng tử thuận lợi, Bắc Ngụy sớm muộn cũng thành vật trong tay Tây Sở ta."

"Chỉ không biết đám huynh đệ được phái đi có bắt được người nhà họ Lục hay không. Nếu nhân tiện giải quyết được Lục Bùi Phong, chúng ta đã chẳng cần phải nhọc công một chuyến như thế này."

"Lục Bùi Phong nào dễ đối phó như vậy. Bằng không, Nhị hoàng tử đâu cần đến chiêu mượn đao g.i.ế.c người thế này."

"Từ khi Lục Bùi Phong thành danh, Tây Sở đã phái không biết bao nhiêu sát thủ đi g.i.ế.c hắn, nhưng lần nào cũng thất bại. Việc này đâu phải có thể hoàn thành trong một sớm một chiều. Mong là hoàng thất Bắc Ngụy sẽ dồn thêm sức, để khỏi phụ công Nhị hoàng tử đã dâng cho chúng ta cơ hội lớn thế này."

"Giết không được Lục Bùi Phong cũng chẳng sao. Sát hại một hai người già, phụ nữ và trẻ nhỏ của nhà họ Lục cũng coi như lời rồi, ha ha ha. Để hắn tận mắt nhìn thấy người thân mình lần lượt bị bức hại, ta nếu là hắn, chắc cũng phát điên."

"Đúng là Nhị hoàng tử mưu cao, kế sâu. Nếu thành công, Tây Sở ta chỉ cần ngồi yên thu lợi là được rồi."

Dựa vào việc trên đường không một bóng người, đám người kia cao giọng bàn luận. Họ dùng phương ngữ Tây Sở, người thường dù có nghe thấy cũng không hiểu bọn họ đang nói gì.

Cuối con đường, hai bóng người đứng chắn giữa lối đi, tĩnh lặng chờ xe ngựa tiến lại.

Thanh Hải đứng sau một bước, từng chữ dịch lại cuộc đối thoại cho Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong nghe. Hắn từ nhỏ theo quân, kỹ năng như thế này ít nhiều cũng học được đôi chút.

DTV

Ân oán giữa họ với Tây Sở không phải dăm ba câu mà nói cho hết, chỉ khi biết người biết ta, mới mong trăm trận trăm thắng.

Nghe xong, Tống Minh Diên đã ghi nhớ rõ ràng về con người của Nhị hoàng tử Tây Sở.

Nàng hỏi: "Nhị hoàng tử Tây Sở tên gì?"

"Văn Nhân Kiệt."

Tống Minh Diên gật đầu, thầm ghi nhớ. Tốt, sau này nếu nhàn rỗi, nàng nhất định sẽ ghé qua chỗ hắn một chuyến.

Ngay khi nàng vừa cất lời, đám người kia cũng đã phát hiện ra sự hiện diện của họ. Ban đầu còn không mấy để tâm, cho đến khi nhìn rõ mặt Lục Bùi Phong.

Khuôn mặt này, dù có hóa thành tro, bọn chúng vẫn nhận ra!

Hai người đi đầu sắc mặt đại biến: "Lục Bùi Phong!"

"Sao có thể! Hắn lúc này chẳng phải đang bị lưu đày hay sao? Sao lại xuất hiện ở đây!"

Gương mặt ấy uy lực chấn nhiếp quá lớn, đám người có chút bối rối trong nháy mắt. Tất cả bọn họ đều từng đi theo Văn Nhân Kiệt và đích thân chứng kiến cảnh Lục Bùi Phong xông pha giữa biển máu, đại sát tứ phương. Đột nhiên gặp phải sát thần này nơi đây, ai mà còn giữ được bình tĩnh.

Loading...