Tống Minh Diên bật cười: "Không sao, cứ điểm này của hắn ta đã bị phá hủy, tìm được một nơi thì sẽ lần ra hết các nơi khác. Ta muốn xem thử rốt cuộc ở Bắc Ngụy này hắn còn bao nhiêu sản nghiệp."
Lục Bùi Phong mỉm cười, đáp: "Nhiều năm bố trí như vậy mà bị chúng ta phá tan, chắc hẳn hắn sẽ cực kỳ phẫn nộ."
Đâu chỉ là sinh khí, chỉ e hắn ta đã bị tức đến hộc m.á.u rồi.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Lục Bùi Phong hiện lên một tia ý cười, hắn nhàn nhạt đáp: "Ừm, cứ để hắn tức c.h.ế.t đi."
"Đợi lát nữa..."
Hắn vừa định nói tiếp thì Tống Minh Diên như đã đoán được, vội xen vào: "Đợi lát nữa ngươi chỉ cần dò xét nơi nào cất giấu đồ vật, ta sẽ lo phá hủy cái cứ điểm này!"
Lục Bùi Phong khựng lại, có chút bất đắc dĩ: "A Diên..."
Hắn không muốn đôi tay nàng vấy m.á.u quá nhiều, tình nguyện để bản thân mang thêm nghiệp chướng. Dù sao người c.h.ế.t dưới tay hắn không ít hơn cả ngàn, thêm vài người cũng chẳng là gì. Đời hắn đã định sẵn đôi tay nhuốm đầy máu.
Nhưng khi đối mặt với Tống Minh Diên, hắn lại không nỡ từ chối, đành nhẹ giọng thỏa hiệp: "Việc này ta giao cho nàng, nhưng những chuyện sau đó cứ để ta lo liệu, được không?"
"Nếu nàng muốn động thủ, đợi đến lúc ra biên giới, ta sẽ để Thanh Hải hoặc Trường Vân làm bạn luyện tập cùng nàng, hoặc chính ta cũng có thể bồi luyện cùng nàng."
Mắt Tống Minh Diên sáng lên: "Thật chứ?"
Bọn người ở đây chẳng ai mạnh bằng Lục Bùi Phong, cũng chỉ tạm thỏa cơn ngứa tay, nhưng nàng chưa từng giao đấu với hắn bao giờ.
"Khi nào ta từng lừa nàng?" Lục Bùi Phong bất giác nở nụ cười, ánh mắt dịu dàng: "Nếu nàng nguyện ý, ta chỉ có thể tận sức bồi quân tử. Nhưng mà, phải nhẹ tay đấy."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ chỉ dùng chiêu thức, tuyệt đối không vận dụng linh lực!"
"Được."
Lục Bùi Phong thầm nghĩ, chỉ cần nàng đồng ý, thì chịu vài nắm đ.ấ.m cũng đáng.
Đêm đến, sân viện chìm trong tĩnh mịch, bên trong chỉ có hai lão nhân, cùng bốn năm nam tử trẻ tuổi, hai nữ nhân và một đứa bé khoảng 11,12 tuổi.
Có nam có nữ, có già có trẻ, thoạt nhìn như một gia đình bình thường. Nhưng thực chất, tất cả đều là mật thám Tây Sở cài vào Bắc Nguỵ. Họ giả dạng gia đình thường dân, chỉ khi có nhiệm vụ mới liên lạc ra ngoài.
Những kẻ này đều được đào tạo bài bản, không chỉ hai lão già mà ngay cả đứa trẻ cũng là kẻ g.i.ế.c người m.á.u lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-383.html.]
Tống Minh Diên không g.i.ế.c hết, nàng để lại đứa nhỏ nhất, đánh nó bị thương rồi mặc cho nó chạy trốn.
Lúc này, Lục Bùi Phong bước ra từ trong viện: "Ở đây không cất giữ gì quan trọng lắm, chắc chỉ là một cứ điểm tạm thời. Ta tìm thấy vài thư tín chưa kịp tiêu hủy, là thư liên lạc giữa bọn chúng và các cứ điểm khác."
Tống Minh Diên nhanh chóng xử lý sạch sẽ t.h.i t.h.ể trong viện, quét dọn gọn gàng, gật đầu với Lục Bùi Phong, nói: "Chúng ta đi thôi."
Hai người lặng lẽ bám theo đứa bé, thấy nó trốn vào một thanh lâu, liền không chút do dự đuổi theo.
Cứ thế, hai người quét sạch thanh lâu, trà quán, sòng bạc, ổ của bọn hành khất – tất cả cứ điểm dính líu đến Nhị hoàng tử Tây Sở đều bị họ triệt hạ trong một đêm. Họ không để lọt bất kỳ kẻ nào.
Qua một đêm, vô số ám thám Văn Nhân Kiệt cài vào Bắc Nguỵ biến mất mà không kịp truyền tin tức ra ngoài.
DTV
Trong vòng một tháng, hai người đã triệt hạ hàng trăm cứ điểm của Tây Sở ở Bắc Nguỵ, phá hủy sạch sẽ không để lại dấu vết.
Khi ấy, Văn Nhân Kiệt đã rời khỏi biên giới Bắc Nguỵ, tiến vào địa phận Tây Sở.
Một tháng dài không nhận được tin tức nào, lòng hắn ta dâng lên dự cảm chẳng lành, đến đêm liền sai người tâm phúc hộ tống quay lại dò xét tình hình.
Tuy nhiên, tên thuộc hạ mà Văn Nhân Kiệt cử đi dò xét cũng chẳng khác nào một giọt nước rơi vào biển cả, một đi không trở lại, chẳng để lại chút tin tức nào.
Văn Nhân Kiệt giờ đây như bị bịt kín tai mắt, không nhận được bất kỳ thông tin nào từ phương Bắc.
Hắn ta liên tiếp phái người đi điều tra đến cả chục lần, cuối cùng chỉ còn một kẻ sống sót quay về.
"Rốt cuộc là chuyện gì? Bọn họ đâu cả rồi? Tại sao không một ai truyền tin tức trở lại?"
Văn Nhân Kiệt đã mất hết kiên nhẫn, vừa thấy người trở về, liền vội vã chất vấn.
Mấy ngày liền không ngủ, mặt hắn ta nhợt nhạt và căng thẳng.
Tên thuộc hạ sắc mặt trắng bệch, ấp úng: "Nhị Hoàng tử, toàn bộ ám cọc của chúng ta ở Bắc Ngụy... đều đã bị nhổ sạch."
"Ngươi nói cái gì?!" Văn Nhân Kiệt mắt đỏ ngầu, chụp lấy vai thuộc hạ.
"Nhị Hoàng tử, toàn bộ cứ điểm chúng ta xây dựng ở Bắc Ngụy... không còn một cái nào cả!"
Tên thuộc hạ run rẩy nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp ấy: "Thuộc hạ tuân lệnh ngài, một đường phi ngựa đến cứ điểm gần nhất, nhưng nơi đó chỉ còn lại một sân trống trơn, không còn gì cả."
"Sau đó thuộc hạ chạy đến mấy cứ điểm khác, tình hình cũng y như vậy. Cả mạng lưới mà chúng ta đã xây dựng ở Bắc Ngụy... rất có thể... rất có thể..."