Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 384

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:53:09
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến đây hắn ta không thể nói tiếp, bởi ai cũng biết Nhị Hoàng tử đã đổ bao tâm huyết vào việc này. Nay toàn bộ bị nhổ tận gốc, làm sao có thể chịu đựng được?

Văn Nhân Kiệt không thể tin nổi.

Bố cục hắn ta dày công thiết lập hơn 10 năm trời, chỉ mới rời đi một tháng đã bị quét sạch? Không còn gì sao?

"Không thể nào! Ta không tin!"

Không thể nào! Chắc chắn có sai sót gì đó!

Trong đầu Văn Nhân Kiệt như một đống bùn nhão, rối loạn không thể suy nghĩ.

"Ngay cả Hoàng đế Bắc Ngụy cũng không làm được điều này, sao có thể có người làm được! Đúng rồi! Nhất định có lý do nào khác, chỉ là vài cứ điểm bị hủy cũng không có nghĩa toàn bộ đã bị diệt. Tiếp tục tra cho ta!"

"Nhị Hoàng tử..."

Tên thuộc hạ muốn khuyên hắn ta nên quay về Hoàng đô nhưng lại bị Văn Nhân Kiệt giận dữ đẩy mạnh ra ngoài: "Ta muốn tin tức chính xác! Không có tin tức thì đừng quay lại!"

Tên thuộc hạ cúi đầu lui ra ngoài.

Văn Nhân Kiệt không thể giữ bình tĩnh, hắn ta quét hết giấy bút trên bàn xuống đất, cả mấy viên ngọc cũng lăn lóc, bị xước nứt.

Rất lâu sau, hắn ta mới cố gắng khôi phục tinh thần, lạnh lùng ra lệnh: "Người đâu! Phái người theo dõi sát sao đội ngũ lưu đày Lục gia, từng động tĩnh của bọn họ, bổn Hoàng tử phải nắm rõ!"

Nếu những tin tức vừa rồi là thật...

Hắn ta nắm chặt mép bàn, gân xanh nổi cộm, tay siết chặt đến nỗi muốn bóp nát bàn.

Khí huyết cuồn cuộn, căm hận dâng trào, nhưng hắn ta ép mình đè nén xuống. Hắn ta nhắm mắt lại, không thể nghĩ thêm, chưa có xác nhận thì chưa chắc mọi chuyện đã tệ đến thế.

Về phía Lục gia, sau bốn tháng lặn lội đường xa, vượt qua bao núi đèo sông suối, đoàn người lưu đày cuối cùng cũng đến Bách Việt.

Đập vào mắt là khung cảnh nghèo khổ, dân chúng nơi đây bần hàn hơn nhiều so với vùng gần kinh thành. Ai nấy đều khoác những tấm áo tả tơi, khuôn mặt tiều tụy và u sầu.

Ngay cả những người trẻ cũng hiện rõ nét thống khổ vì cuộc sống bần cùng.

Đoàn lưu đày đến nơi chẳng thu hút bao nhiêu sự chú ý, dường như dân chúng nơi đây đã quen với việc này. Ngược dòng mấy thế hệ, tổ tiên của họ có khi cũng là những kẻ lưu đày đến vùng đất khốn cùng này.

DTV

"Các ngươi từ kinh thành đến phải không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-384.html.]

Một lão bà tiến tới, hỏi han bằng giọng run run, khuôn mặt già nua, tóc bạc được buộc gọn bằng một tấm vải xám.

Bà ấy vừa ngồi dựa gốc cây nhìn đoàn người một lúc lâu, chắc phải lấy can đảm mới dám bước tới.

"Người lưu đày đến đây không ít, nhưng những người như các ngươi, trông có vẻ khác biệt, thật sự hiếm thấy."

Lục lão phu nhân nghe tiếng gọi liền nhìn lại, nhận ra người đối diện còn trẻ hơn bà nhưng thoạt nhìn lại già cỗi như một lão thái bà. Không khỏi thở dài một tiếng.

Dọc đường đi, bà chưa gặp được mấy người sống thọ. Những vùng đất càng nghèo khó thì tuổi thọ người dân càng ngắn.

Cái ăn cái mặc còn không đủ, nào có thể sống đến già để an nghỉ tại nhà.

"Lão tỷ tỷ, chúng ta từ Thượng Kinh đến đây, không biết tỷ có biết đường đi Ung Châu không?"

"Ung Châu ư?" Lão bà thoáng ngạc nhiên rồi lộ vẻ khó xử, nói: "Đường tới Ung Châu thật không dễ đi. Nếu các ngươi định sang Lâm An thì còn tạm, nhưng mấy ngày trước, vùng Động Âm Lĩnh đã phát núi lửa, ngọn lửa đã cháy suốt bảy tám ngày rồi."

Bà ấy lắc đầu: "Các ngươi muốn đi Ung Châu, tất phải vượt qua Động Âm Lĩnh. Nếu không thì núi non hoang dã, khó mà tìm ra đường mà đi."

Nhìn thấy phần lớn người trong đoàn Lục gia là người già, phụ nữ và trẻ em, lão bà tốt bụng nhắc nhở: "Ta khuyên các ngươi lúc này đừng nên đi. Động Âm Lĩnh giờ loạn lắm, núi lửa đã thiêu c.h.ế.t không ít người."

"Lời lão bà tử nói khó nghe, nhưng các ngươi đừng trách. Giờ mà đi thì chưa chắc đã tới được Ung Châu."

Dứt lời, bà ấy khoanh tay sau lưng, chậm rãi quay về nhà. Cũng chỉ vì thấy đoàn người đông đảo nên bà ấy mới dừng chân, lên tiếng khuyên bảo để họ tránh vùng Động Âm Lĩnh.

Nơi đó giờ chẳng khác nào luyện ngục biển lửa, ai nghe thấy cũng đều tránh xa ba thước. Khuyên được một người tránh đi là tốt, bà ấy cũng xem như đã tận lực.

"Khoan đã, lão tỷ tỷ." Lục lão phu nhân gọi với lại: "Đa tạ ngươi đã cho chúng ta biết tin. Đây là chút tấm lòng nhỏ, mong tỷ nhận lấy."

Lục lão phu nhân từ xe lấy ra nửa túi gạo và mì, thêm mấy quả trứng gà, bước xuống xe, đưa tới trước mặt bà.

"Chúng ta chẳng có gì quý, chỉ có mấy thứ này."

"Không được, không được, ta không nhận đâu, ngươi cất về đi."

Lão bà nhìn mà lòng ham muốn, nhưng nhất quyết từ chối. Dù nghèo khó, nhà bà ấy chưa đến nỗi đói kém đến mức không có gì ăn.

Nhìn đoàn người chỉ có chút đồ đạc ít ỏi, lại phải vượt qua mấy ngày đường núi, trước không có thôn, sau chẳng có tiệm, tìm nơi mua thức ăn cũng khó. Bọn trẻ nhỏ đáng thương còn quá bé, số phận thật khổ sở.

Không muốn lấy đồ của Lục lão phu nhân, bà ấy vội vã rảo bước quay về.

Tống Minh Diên đứng nhìn, nghĩ thầm rằng, người không nhận nhưng ta vẫn muốn tặng. Liền dùng thần thức đuổi theo bà lão tới tận nhà, rồi nhét vài túi gạo vào chum, thêm cả mấy rổ trứng gà, thịt khô, cá khô, đủ thứ.

Loading...