Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 386

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:53:14
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tội nghiệt quá lớn!"

Mọi người xót xa cho những người vợ trẻ và dân làng vô tội bị hại trong thảm họa này.

Một người thanh niên trẻ không cầm được nước mắt, bật khóc nức nở: "Cha nương ta, nãi nãi của ta đều bị c.h.ế.t cháy. Họ chỉ muốn cứu hỏa, nhưng ngọn lửa quá lớn, thiêu c.h.ế.t bao nhiêu người... Họ mãi mãi... mãi mãi không thể trở về."

Nói rồi, hắn ngồi bệt xuống đất, khóc nấc lên như một đứa trẻ. Tiếng khóc thê lương của hắn làm trái tim mọi người như bị siết chặt, nỗi đau đớn dâng lên, nghẹn đến khó thở.

Mấy đứa trẻ xưa nay hiếu động cũng bỗng trở nên im lặng. Chúng nhìn đứa bé bị bỏng đang bám chặt vào t.h.i t.h.ể của mẫu thân nó, gục đầu khóc nức nở. Chúng nhìn cảnh ấy mà lòng không khỏi xót xa.

"Nương của nó đã c.h.ế.t rồi..."

Lục Tư Ninh cũng đau lòng không kém, chỉ biết ôm chặt Lục Nhị phu nhân, rất muốn giúp đỡ đứa trẻ kia.

"Nương, có thể cho cậu ấy một ít đồ ăn không?"

Lục Nhị phu nhân nhìn về phía Lục lão phu nhân, thấy bà gật đầu đồng ý, liền cùng Lục Tam phu nhân chia thức ăn đưa cho đám người đang đói khát.

"Ngươi đừng khóc, ta cho ngươi tất cả phần ăn của ta."

"Lửa nhất định sẽ được dập tắt, đừng sợ."

Những đứa trẻ khác chẳng biết cách an ủi thế nào, chỉ có thể vụng về lặp lại vài câu động viên.

Tống Minh Diên nhìn quanh cảnh tượng tan hoang, quay sang Ngô Đạt ra lệnh: "Phải tìm cách dập tắt ngọn lửa này."

Ngô Đạt hơi ngập ngừng: "Thiếu phu nhân, chúng ta thiếu người để cứu hỏa."

Bọn họ có tổng cộng hơn 40 người, nhân lực quả thật không đủ.

"Đám người kia chẳng phải cũng là nhân lực sao?" Tống Minh Diên liếc mắt về phía Lục Nhị lão gia và đám người nhà Tống gia, mỉm cười lạnh lùng: "Đã đến lúc để bọn họ phát huy công dụng rồi. Mau tháo xiềng xích của bọn họ ra, ai dám bỏ chạy thì cứ bắt về, không được bỏ qua một ai."

Lục Nhị lão gia cùng đám người Tống gia nghe vậy thì kinh hãi, ai nấy đều lùi lại mấy bước. Đùa sao, bảo bọn họ đi dập lửa ư?!

Chẳng khác gì đi chịu chết!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-386.html.]

"Nếu ai tự nguyện đi cứu hỏa, từ nay mỗi bữa sẽ được thêm một miếng thịt. Còn kẻ nào kháng lệnh, thì cứ việc đánh c.h.ế.t tại chỗ."

DTV

Lời đe dọa khiến đám người kia lập tức run rẩy, muốn từ chối cũng chẳng có lối thoát.

Tống Minh Yên căm tức, dậm chân hét lên: "Tống Minh Diên, ngươi dựa vào cái gì mà lấy mạng chúng ta ra đùa giỡn như thế?! Ngọn lửa kia lớn như vậy, ngươi bảo chúng ta dùng chút người ít ỏi này mà dập lửa sao? Rõ ràng là muốn bọn ta đi chịu chết!"

Tống Minh Diên nhìn nàng ta một cách lạnh lùng: "Ngươi đoán đúng rồi đấy." Nàng cười nhạt, quay sang Ngô Đạt: "Nếu đã thế, đến lúc cứu hỏa hãy để nàng ta xung phong đi trước, cho nàng ta toại nguyện."

"Tống Minh Diên!" Tống Minh Yên giận dữ, định lên tiếng cãi lại nhưng bị Hứa thị vội kéo tay lôi lại phía sau.

"Ngươi im miệng cho ta!"

Phu quân đã trở thành kẻ không ra người chẳng ra quỷ, Hứa thị không muốn nữ nhi cũng phải c.h.ế.t trong tay Tống Minh Diên.

Ngô Đạt thoáng ngập ngừng, nhưng xuất phát từ sự tin tưởng vào Tống Minh Diên, cuối cùng vẫn nghe theo và dẫn người đi cứu hỏa.

Bọn họ biết rằng thiếu phu nhân sẽ không đem tính mạng của mình ra làm trò đùa.

Huống hồ, nếu ngọn lửa không được dập tắt, bọn họ cũng không sống yên ổn được. So với việc chứng kiến ngày càng nhiều người c.h.ế.t cháy, thà rằng làm những gì có thể để ngăn chặn thảm họa còn hơn.

Hạ quyết tâm, Ngô Đạt liền gật đầu: "Được rồi, ta sẽ lập tức bảo huynh đệ đến nhà các dân làng gần đây mượn công cụ dập lửa."

"Mượn cuốc hoặc d.a.o chẻ củi là được. Các ngươi cũng nên chỉ huy dân làng mở ra một con đường cản lửa ở phía Nam Động Âm Lĩnh. Theo ta phỏng đoán, nửa canh giờ nữa, khu vực Động Âm Lĩnh sẽ có mưa nhỏ, chỉ cần ngăn không cho ngọn lửa lan sang các khu vực khác là ổn."

Nghe vậy, Ngô Đạt cũng thấy lòng nhẹ nhõm đi phần nào, chỉ có Tống Minh Yên là vẫn coi thường lời Tống Minh Diên, khịt mũi chê cười. Đến Khâm Thiên Giám còn không thể dự báo chính xác như vậy, nàng ta nghĩ mình là ai chứ.

Sau khi phân phó Ngô Đạt, Tống Minh Diên lại quay về phía Thẩm Giám trên xe ngựa và nói: "Thẩm đại nhân, phiền ngài đến huyện thành gần đây để điều lương thực về."

"Được."

Dù không cần Tống Minh Diên nhắc, Thẩm Giám cũng tự biết việc này là cần thiết, dù rằng chuyến đi này có thể sẽ không mấy thuận lợi. Vẻ mặt nặng nề, hắn đáp: "Ngươi yên tâm, ta sẽ cố hết sức để điều thêm lương thực."

Tống Minh Diên kỳ thực không đặt nhiều hy vọng vào quan phủ huyện nha, nhưng vẫn cho Thẩm Giám đi một chuyến, cốt là để kéo dài thời gian, giải quyết nguy cấp trước mắt. Hiện tại, nàng không thể công khai mang lương thực từ kho của mình ra ngoài. Chỉ khi nào đội lưu đày rời khỏi đây, nàng mới có thể lấy ra mà không bị nghi ngờ.

Ngô Đạt và Thẩm Giám chia nhau hành động, rất nhanh đã xuất phát. Lục gia cùng các nữ quyến còn lại thì tập trung cứu trợ cho những người bị thương.

Loading...