Như hiểu được dụng ý của Tống Minh Diên, Lục lão phu nhân gọi nàng lại: "Diên Diên."
Bà ngập ngừng một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng, dặn dò: "Đừng quá cậy mạnh, hài tử à."
"Nãi nãi, yên tâm, con đâu có phải người quên mình vì người khác."
Lời này vừa nói ra, Lục lão phu nhân nhẹ nhàng mỉm cười: "Tốt lắm, nhớ rằng không có ai quan trọng hơn chính con."
Bà biết rằng, dù đạo nghĩa có cao cả đến đâu, bà cũng không muốn chất nữ yêu quý của mình phải trả giá bằng những mất mát đau thương.
"Bà cứ yên tâm, ta sẽ trông chừng A Diên." Lục Bùi Phong vội lên tiếng trấn an.
Lão phu nhân không nhịn được, nhìn hắn một cái đầy ghét bỏ. Tên tiểu tử thúi này trông chừng được Diên Diên sao? Thực ra là Diên Diên đang quản hắn thì có!
Phỏng chừng chỉ cần Diên Diên cười một cái, tên tiểu tử thúi này chắc sẽ mê mẩn đến không biết trời đất là gì.
"Đại ca, để đệ đi cùng!" Lục Bùi Xuyên vừa mở miệng thì tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, nhất là Lục Bùi Phong, ánh mắt như muốn cắt hắn thành từng mảnh.
Nhận ra tình thế bất lợi, Lục Bùi Xuyên bèn lúng túng nói: "Ờ, thôi để đệ ở lại."
Đám tiểu tử đứng quanh nghe vậy liền tỏ vẻ thất vọng, lắc đầu chán nản.
DTV
Nhìn theo bóng đại ca và tẩu tẩu rời đi, Lục Tư Ninh bé nhỏ nheo mắt thở dài, chống cằm nói: "Tẩu tẩu đã bị đại ca dụ dỗ đến tâm thần hoảng hốt, nhị ca thì chẳng làm được việc gì ra hồn, tương lai của chúng ta xem chừng cũng mịt mờ rồi!"
Lục Bùi An ủ rũ than thở: "Tẩu tẩu chỉ thấy người mới cười, nào nhớ người cũ khóc."
"Phải đó, tất cả là tại đại ca!"
Nghe đám trẻ ranh nói chuyện tếu táo, mấy vị phu nhân nhà họ Lục chỉ biết lắc đầu ngao ngán, không nhịn được mà vỗ trán. Bọn nhóc này còn nhỏ xíu mà đã học đâu ra những lời lẽ này chứ!
Sau khi rời khỏi đoàn, dưới sự dẫn đường của Lục Bùi Phong, Tống Minh Diên nhanh chóng đến khu đập chứa nước ở thượng nguồn Mẫn Giang.
"Nơi đây trữ nước nhiều nhất, là đập chứa nước lớn nhất Bắc Ngụy. Nếu muốn dẫn nước để dập lửa, đây là nơi thuận tiện nhất và cũng kín đáo nhất, không dễ bị ai phát hiện."
Lượng nước ở đây rất lớn, chỉ cần dẫn nước đúng cách, có thể đủ sức dập tắt ngọn lửa. Thời điểm hiểu được ý định của Tống Minh Diên, Lục Bùi Phong nghĩ đến đầu tiền chính là nơi này.
Đập nước thật lớn, xung quanh bao bọc bởi núi non trùng điệp cao thấp nhấp nhô, bóng cây in xuống mặt nước, sóng gợn lăn tăn lấp lánh tựa như một bức sơn thủy họa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-387.html.]
Bởi nơi đây hẻo lánh, dấu chân người hiếm hoi, khung cảnh trở nên yên ắng lạ thường.
Tống Minh Diên nhẹ nhàng bước trên mặt nước, dừng lại giữa không trung ngay trên đập nước. Ý niệm khẽ động, nước trong đập cuộn trào rồi từng dòng chảy lớn nhanh chóng biến mất vào trong không gian.
Dòng nước khi vào không gian bị ép thành khối vuông vức, như thể có một tầng lá mỏng vô hình ngăn cách khỏi mọi thứ xung quanh.
Tới đây, Tống Minh Diên đã quan sát kỹ tình thế của đám cháy trong sơn cốc, nàng bèn dựng vài bức tường nước rồi mang theo Lục Bùi Phong rời đi.
Bên kia, Ngô Đạt và Triệu Thuận đã nhanh chóng tìm được công cụ, lập tức thúc ngựa chạy thẳng đến nơi lửa lớn đang bừng bừng thiêu đốt.
Hai người chia quân làm hai ngả, một bên nhân lực dẫn nước dập lửa ở phía bắc, một bên tìm đường vòng về phía nam để chặn đám cháy.
Sóng nhiệt hừng hực bốc lên, còn chưa tới gần mà da đã bỏng rát, đau đớn.
Ngô Đạt lau mồ hôi ròng ròng trên mặt, thở gấp: "Không được rồi, đi lối này không qua được, phải tìm con đường phía hẻm núi đối diện! Ai ở đây quen đường lên núi chỉ đường cho ta?"
"Quan gia, ta biết một đường mòn!"
Đường mòn theo lời người miền núi, thực ra là một lối đi đầy bụi gai và cỏ dại rậm rạp, nếu không thuộc địa hình thì không cách nào vượt qua.
Dưới sự dẫn đường của dân bản địa, cả nhóm men theo lối nhỏ gập ghềnh vòng qua khu vực cháy lớn nhất, thành công đến được phía nam dãy núi.
Ngô Đạt quan sát tốc độ lửa lan, bèn ra lệnh mọi người lùi lại hai dặm, chặt hết cây cối khô có khả năng bắt lửa.
Có người đi đầu, không ít người miền núi hoảng sợ, rối loạn cũng bắt đầu xách cuốc gia nhập dập lửa. Đặng Lương bên phía nam cũng kịp thời động viên thêm một nhóm người đến, ăn mặc trong trang phục sai dịch. Thấy người từ nha môn huyện đến, dân chúng mừng rỡ không thôi, nhanh chóng chạy đi báo cho mọi người tham gia vào công cuộc cứu hỏa.
Nửa canh giờ sau, bức tường ngăn lửa vừa thành hình, trời bỗng nhiên đổ mưa rào.
Những người đã bị sức nóng làm bỏng rát vui mừng đưa tay hứng những giọt nước mưa mát lành, không kìm được mà khóc trong hạnh phúc.
"Hay quá rồi, hay quá rồi, trời mưa rồi! Ông trời có mắt, không phụ lòng người dân Động Âm Lĩnh chúng ta!"
"Được cứu rồi! Cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi! Ông trời phù hộ!"
Không ít người quăng cuốc xuống đất, phấn khích quỳ sụp xuống mà dập đầu, mặt đầy nước mắt xen lẫn tiếng cười.
Ngô Đạt cũng vui mừng, lau gương mặt nhọ nhem, cười vang: "Thiếu phu nhân quả là thần nhân, nàng nói có mưa, thế mà trời thực sự mưa!"