Vui mừng khôn xiết, hắn lập tức rút roi bên hông quất vào Lục Nhị lão gia một cái: "Còn chưa mau làm việc đi, đừng tưởng trời mưa là xong! Phải tranh thủ lửa chưa bùng lên lại, nhất định phải hoàn thành trong hôm nay!"
Mưa tuy to nhưng không biết sẽ kéo dài bao lâu. Nếu lửa trong núi chưa dập tắt hẳn, rất có thể đám cháy sẽ bùng phát trở lại, vì thế tường chắn lửa cần phải mau chóng hoàn thành.
Bọn người Lục Nhị lão gia tựa như trâu ngựa bị sai khiến, khổ cực không kể xiết, cảm giác như chính bọn họ là người có nhà đang cháy.
Tống Minh Yên mặt mũi đen nhẻm vì khói bụi, lúc đầu còn cảm thấy ý tưởng của Tống Minh Diên kỳ quái, nhưng đến khi bị đẩy ra dập lửa, nàng ta không ngừng thầm cầu nguyện cho trời mưa mau mau.
Nàng ta nào ngờ trời thật sự đổ mưa!
Tống Minh Yên không cho rằng đó là công lao của Tống Minh Diên, nàng ta nghĩ thầm, có khi nào tiếng lòng mình được trời cao nghe thấy chăng!
Thấy Ngô Đạt vung roi tới, Tống Minh Yên vội vàng nhấc cuốc lên tiếp tục công việc.
Ban đầu, đến cái cuốc Tống Minh Yên cũng không biết sử dụng, nhưng sau khi ăn vài roi, nàng ta huy cuốc thành thạo đến mức còn khéo léo hơn cả Tống Phan Sơn.
Tống Minh Yên không hiểu ý nghĩa của sự tồn tại của mình lúc này là gì. Mỗi ngày không chỉ phải chứng kiến cha mình bị đòn roi, mà còn phải mệt c.h.ế.t mệt sống làm đủ loại việc nặng nhọc.
Nàng ta chưa bao giờ phải chịu khổ cực đến vậy. Tất cả đều là do Tống Minh Diên!
Dù trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng Tống Minh Yên lại chẳng có cách nào, đành chỉ biết hy vọng vào chuyến lưu đày sắp tới, hy vọng có thể thoát khỏi cảnh sống bị đày đọa này.
Cơn mưa từng đợt kéo dài đến tận chạng vạng. Khi Ngô Đạt cùng mọi người trở về, đúng lúc gặp Thẩm Giám dẫn người đem theo vài xe lương thực quay lại.
Đi theo còn có không ít đại phu mang theo hòm thuốc, tất cả đều do Thẩm Giám vất vả triệu tập từ các huyện thành lân cận.
"Lương thực tạm thời chỉ có ngần này, nếu không đủ, ta sẽ nghĩ cách khác."
Thấy ngọn lửa trong núi đã được dập tắt, Thẩm Giám cuối cùng mới nở nụ cười nhẹ nhõm. Tuy nhiên nghĩ đến chuyện còn thiếu lương thực, thiếu dược liệu, đôi mày khẽ nhíu lại.
Lục Bùi Xuyên bước ra, báo cáo: "Ta đã cùng người miền núi nơi đây thống kê qua, lần này hỏa hoạn tổng cộng thiêu hủy 453 gian nhà, hai thôn làng chịu thương vong thảm trọng, hơn 300 người tử nạn, 553 người bị bỏng."
Nghe đến con số này, tất cả mọi người đều trầm mặc. Nếu không nhờ cơn mưa đến kịp thời, họ không dám tưởng tượng tình hình sẽ thảm khốc đến nhường nào.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-388.html.]
Thẩm Giám lên tiếng: "Huyện lệnh ở Hào Sơn đã không còn lương thực để điều động. Bọn họ lấy cớ rằng không còn chút lương thực nào nữa."
Ngô Đạt kinh ngạc: "Sao có thể như vậy? Huyện nha mỗi năm đều thu thuế từ dân, mùa hạ một lần, mùa thu một lần, 15% trên tổng thu nhập, dù thu hoạch không tốt cũng không thể đến mức không có lấy một chút lương thực!"
"Hắn bảo rằng phát lương phải có chỉ thị của Hoàng thượng, tự ý phát lương là tội chết."
Ngôn Thư tức giận nói: "Ta thấy hắn căn bản là không muốn phát lương, mới lấy cớ đó để qua loa với chúng ta. Nơi này cách kinh thành xa xôi, chờ đến khi có chỉ thị của Hoàng thượng, dân chúng đã c.h.ế.t đói hết rồi!"
Thực tế đúng là như vậy, đối phương có đủ giấy tờ, văn thư để viện cớ, khiến Thẩm Giám bó tay không có cách nào.
Huống hồ, hắn hiện tại cũng chưa nhậm chức, có muốn cũng không thể quản đến chuyện của Hào Sơn.
Ngôn Thư vẻ mặt đau khổ: "Mấy xe lương thực này đều do đại nhân phí nửa canh giờ đấu khẩu mới lấy được từ tay huyện lệnh Hào Sơn."
Tống Minh Diên thầm suy nghĩ. Người ta làm đúng theo quy định, cũng không thể trách họ sai được, rốt cuộc một khi không cẩn thận làm sai, chính là tự chuốc họa sát thân.
Nhưng, điều đó không có nghĩa là nàng không thể lấy đi số lương thực ấy. Nếu hắn ta không tự nguyện lấy ra, chẳng lẽ nàng không thể đoạt?
Hắn ta không muốn động, vậy nàng sẽ ra tay!
Ban đêm, Tống Minh Diên liền đến phủ huyện lệnh. Nàng âm thầm lấy hết lương thực, hễ nơi nào có nạn đói liền tìm đến đó.
Thế là chẳng riêng huyện lệnh Hào Sơn, mà tất cả các huyện lân cận sáng hôm sau vừa kiểm tra, lương trong kho đều trống rỗng.
Toàn bộ lương thực không cánh mà bay, đều được phân phát vào tay bá tánh gặp nạn.
Tống Minh Diên cũng chẳng bận tâm, đêm hôm đó liền dùng không gian của mình đem lương thực phát tận tay người dân Động Âm Lĩnh đang gặp nạn.
So với việc nghĩ kế đối phó phức tạp, chi bằng đem vấn đề đẩy sang cho người khác, để cho họ đau đầu.
Pháp không trách chúng, nhiều huyện cùng lúc chịu cảnh thiếu hụt lương thực, dù muốn c.h.é.m đầu cũng không kịp, cùng lắm là bị biếm chức mà thôi.
Kết quả là, chỉ trong một đêm, vùng Động Âm Lĩnh cùng các địa phương quanh đó chịu thiên tai địch họa bỗng dưng tràn ngập lương thực. Một túi lại một túi gạo trắng tinh khiết xuất hiện trước mắt người dân!