Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 389

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:53:21
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những người mở bao tải ra nhìn thấy từng hạt gạo trắng, không khỏi cảm thấy như đang mơ. Vùng đất này núi non trập trùng, đất canh tác ít ỏi, mùa màng khó khăn, lương thực thu hoạch cũng chẳng đáng là bao. Mỗi năm, họ phải nộp thuế bằng cả số thóc ít ỏi còn lại, gạo trắng thì hầu như không có để ăn, chỉ có chút gạo lứt là quý giá. Vậy mà bây giờ, trước mặt họ là cả một đống gạo trắng!

Những người dân bản địa nhìn đống gạo trắng lấp lánh, mắt như hoa lên. Có người không dám tin, bấm mạnh vào đùi mình, đến khi cảm giác đau thấu xương, mới chợt nhận ra đây không phải là giấc mộng.

"Có gạo rồi! Chúng ta có gạo trắng rồi!"

"Gạo này là thật sao? Một túi, hai túi, toàn bộ đều là cho chúng ta sao? Chúng ta cũng có thể ăn gạo trắng sao?"

Mọi người xúc động đến không dám tin vào mắt mình, từng người từng người xác nhận lại lần nữa, nỗi vui sướng dâng tràn khắp nơi. Gạo trắng này vốn chỉ là thức ăn của người giàu có, còn người dân nghèo khổ như họ, chỉ cần có gạo lứt ăn no bụng đã là may mắn, ai mà dám mơ tới gạo trắng?

Bên kia, Lục lão phu nhân cùng vài vị phu nhân trong Lục gia đã bận rộn suốt đêm, nấu nước, ngào dược, chăm sóc các thương binh cùng đại phu, đến khi trời tảng sáng mới tranh thủ chợp mắt một chút. Doanh trại đã dựng xong, nước đang đun sôi, nhưng thương binh vẫn không ngừng được khiêng vào.

Ngô Đạt cùng người trong làng đã vất vả cứu hộ suốt đêm, đôi mắt ai nấy đều đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Lương thực rơi rớt khắp nơi cũng được họ thu gom lại, chất đống thành một đống lớn như ngọn tiểu sơn ở giữa doanh trại.

Lục lão phu nhân bị mọi người vây quanh, nhìn đống lương thực cao ngất, làm bộ kinh ngạc: "Ôi chao, ở đâu lại có nhiều lương thực như thế này?"

Mọi người không ai để ý đến chuyện này từ trước. Đến khi họ phát hiện ra, đống lương thực đã nằm chễm chệ ở đó.

Có người hỏi: "Lão phu nhân, chẳng lẽ đây là do các vị cùng Thẩm đại nhân chuẩn bị trước sao?"

Nghe hỏi, lão phu nhân liền quay sang nhìn Thẩm Giám, vẻ mặt như không hiểu đầu đuôi ra sao.

Mạnh thị tiến lên nói: "A Giám đêm qua vẫn bận rộn lo dựng lều trại, đống lương thực này không phải do người của hắn mang tới."

Bà ấy trầm ngâm nói tiếp: "Nhiều lương thực như vậy, phải cần đến bao nhiêu xe ngựa chở mới đủ. Mà đêm qua chẳng thấy có xe ngựa nào chở lương thực đến đây dỡ hàng cả. Chẳng lẽ... chúng đột nhiên xuất hiện ở đây?"

Mọi người nhìn nhau, nét mặt ngờ vực.

Lục lão phu nhân biết rõ nguyên do, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản, chỉ khẽ nhíu mày: "Kỳ lạ thật. Nếu như vậy, chẳng lẽ lại có người có thể không tiếng không động mà di chuyển nhiều đồ đến vậy sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-389.html.]

Bà nói bâng quơ như thế, nhưng lập tức có người nhớ ra điều gì, liền kích động kêu lên: "Có! Lão phu nhân, ta biết là ai rồi!"

"Ồ, nói thử xem?" Lục lão phu nhân kinh ngạc hỏi, làm như không để ý nhưng lại ngầm thầm chú ý.

Người vừa lên tiếng là một thanh niên thường hay đi đây đó bên ngoài. Thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, lòng hắn càng thêm kích động.

"Hôm trước không phải nghe nói có Yêu Đạo di dời đồ đạc, làm cho nhiều phủ đệ quan lại trở nên trống rỗng hay sao? Cả các huyện lệnh trong vùng cũng không ít nơi bị dọn sạch. Chỉ trong một đêm, nhà cửa biến thành trống không – đó là loại năng lực nào chứ!"

"Nếu như đống lương thực này thực sự xuất hiện một cách thần bí, vậy ta đoán nhiều khả năng là do những Yêu Đạo trong lời đồn gây ra."

Vừa nghe vậy, mọi người lập tức nghĩ ngay đến chuyện Yêu Đạo có thể liên quan đến sự xuất hiện kỳ lạ của số lương thực này.

"Không thể nào! Ta chỉ nghe rằng Yêu Đạo dọn trống phủ đệ để lấy của cải của đám quan lại tham lam, chưa từng nghe Yêu Đạo lại đi phân phát đồ cho dân chúng."

"Sao lại không thể chứ? Yêu Đạo chỉ nhắm vào đám tham quan, không hề động đến người dân chúng ta. Biết đâu đấy, họ là những 'trộm tốt' cướp của kẻ giàu chia cho dân nghèo cũng nên!"

"Nếu không, ngươi nói xem, đống lương thực này vì sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"

"Ta cũng cảm thấy vậy. Ngươi xem huyện lệnh của Tuyên Lương kia chẳng phải cũng vừa bị dọn trống đấy thôi?"

"Phải rồi, còn có cả Vương gia và huyện lệnh của Phù Dương cũng bị dọn sạch, nghe nói còn c.h.ế.t rất thảm!"

DTV

Quan sai và dân chúng trong vùng bị thiên tai cứ thế tranh cãi không ngừng.

Lục lão phu nhân thấy đã đạt được mục đích, liền khẽ hắng giọng: "Được rồi, mặc kệ là ai mang tới, có lương thực là tốt rồi. Giờ quan trọng nhất là chúng ta dùng số lương thực này để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt."

"Hiện tại mọi người xếp hàng, mỗi người lấy một phần gạo, chia đều theo đầu người, không ai được lấy nhiều hơn. Phải chắc chắn phân phát đến tận tay từng người dân bị nạn."

Dưới sự sắp xếp của Lục lão phu nhân, khói bếp dần bốc lên khắp doanh trại, có người nấu cháo, có người phát gạo, đôi túi lương thực còn trộn lẫn với bạc vụn để phân phát.

Loading...