Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 390

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:53:24
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người dân miền núi nhận được bạc và gạo trắng mà suýt khóc. Ban đầu, họ tưởng mình đã cùng đường mạt lộ, núi rừng sinh kế bị cháy sạch, ngờ đâu không chỉ được cứu giúp mà còn được ăn gạo trắng, lại có bạc để mang về.

Phải biết, ngay cả lương thực cứu tế bình thường cũng chỉ trộn chút gạo lứt, gạo cũ mà thôi!

Một phụ nhân ôm lấy hài tử, vừa khóc vừa nói: "Cha nó à, chúng ta giờ có cái ăn rồi, còn ăn ngon hơn trước kia. Hai túi gạo trắng, hai lượng bạc! Nếu ngươi còn sống, đâu cần phải lo hài tử đến miếng cháo cũng không có mà ăn. Cha nó ơi, tỉnh dậy mà xem này!"

Mọi người ai nấy vui mừng khi nhận được gạo trắng và bạc, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng người phụ nhân ôm con khóc, họ không khỏi nghĩ đến thân nhân mình đã mất trong trận hỏa hoạn, ai nấy đều rơm rớm nước mắt.

Người đã khuất thì đã khuất, còn những ai ở lại phải gánh nỗi đau này mà tiếp tục sống.

Đoàn người xếp thành hàng dài, cúi đầu mặc niệm cho các hương dân đã qua đời.

Gia đình nào bị cháy nhà, người nào mất người thân, ai bị bỏng nặng, đều được phát bạc: có người 2 lượng, có người 5 lượng, có người 10 lượng, tùy theo mức độ thiệt hại.

Mỗi khi sắp hết bạc, người phụ trách phân phát gạo lại phát hiện thêm bạc vụn được cất trong bao tải gạo.

Khi tất cả lương thực và bạc đã đến tay người cuối cùng, vẫn còn thừa lại một ít, được để lại dùng cho những ai bị trọng thương hoặc có người thân qua đời.

Đoàn lưu đày nghỉ lại vài ngày tại Động Âm Lĩnh, sau khi tình thế dần được kiểm soát, liền bắt đầu khởi hành lên đường.

Thẩm Giám cùng các hộ vệ ở lại để xử lý công việc tiếp theo, tiễn đoàn lưu đày đến ngã ba Động Âm Lĩnh, hẹn gặp lại nhau khi đoàn đến đất lưu đày.

Cùng họ tiễn đưa còn có rất nhiều dân chúng tự nguyện tới từ biệt, họ sẽ mãi ghi lòng những ai đã giúp Động Âm Lĩnh vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Ngày trước khi đoàn rời đi, người phụ nữ cùng hài tử gây hỏa hoạn đã bị tìm thấy, cả hai đều bị lửa thiêu chết. Còn hài tử khóc lóc bên đường lúc đầu cũng may mắn được thân nhân còn sống sót tìm lại.

Đoàn xe tiếp tục đi xuyên qua khu rừng cháy đen, phải đi một hồi lâu mới lại thấy bóng cây xanh.

Tống Minh Diên ngồi trên xe ngựa, củng cố tu vi bản thân.

DTV

Những ngày qua nàng vẫn duy trì việc tu luyện, lại nhờ công đức tích tụ mà tu vi tăng tiến, nay đã gần đến ngưỡng đột phá.

Tin rằng chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ vượt qua sơ linh cảnh mà bước vào cảnh giới thông linh.

"A Diên, có tin mà nàng muốn."

Tống Minh Diên khẽ mở mắt, vui mừng hỏi: "Ở đâu rồi?"

Nàng chỉ bảo Lục Bùi Phong nhờ người tra xét một việc, chính là về mẫu thân ruột của A Nghiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-390.html.]

Kể từ ngày nàng giao bức họa cho đến nay, đã qua gần bốn tháng, cuối cùng cũng có tin tức.

Lục Bùi Phong vừa thu thập được tin tức liền báo cho nàng: "Ở huyện Sùng Minh. Người nàng muốn tìm tên là Đỗ Hưng Thành, là thương nhân giàu có nhất vùng ấy. Năm đó, khi Diệp thị bị bỏ rơi ở bãi tha ma, ông ta tình cờ hồi kinh thăm người thân."

"Hắn cứu Diệp thị rồi mang nàng về huyện Sùng Minh. Hiện tại, bà ấy đang ở trong Đỗ phủ. Chỉ là..."

Thấy hắn ngập ngừng, Tống Minh Diên không khỏi dâng lên một chút dự cảm chẳng lành: "Có chuyện gì sao?"

Ngừng một chút, Lục Bùi Phong đắn đo nói: "Diệp thị nay đã trở thành tục huyền của Đỗ Hưng Thành, tức là kế phu nhân của Đỗ phủ. Phu thê hai người sống rất ân ái, lại có một con trai đã ba tuổi."

Tống Minh Diên cũng không quá bất ngờ, so với Tống Phan Sơn, Đỗ Hưng Thành quả thật tốt hơn nhiều. Không chỉ cứu bà ấy, lại còn cho bà ấy danh phận.

Hai người có thể cùng nhau đi đến ngày hôm nay, xem ra cũng là chuyện thuận lý thành chương.

Tuy nhiên, nếu Đỗ Hưng Thành hiện giờ là phú thương giàu có nhất vùng, mà Diệp thị lại là kế phu nhân của ông ấy, chắc hẳn cuộc sống cũng không đến nỗi tệ. Nhưng tại sao suốt nhiều năm như vậy, bà ấy chưa từng tìm cách liên hệ với A Nghiên?

Chẳng lẽ bà ấy đã mất trí nhớ?

Dẹp đi nỗi nghi hoặc trong lòng, Tống Minh Diên nói: "Ta đã hiểu, chờ khi đi ngang qua huyện Sùng Minh, ta sẽ đưa A Nghiên đến thăm một lần."

Nói xong, nàng liền lưu lại một bóng hình rồi bước vào không gian.

Lục Bùi Phong không có ý quấy rầy, nghĩ đến thân thể sắp hoàn thành trong không gian, không khỏi hiện lên vài phần mong đợi.

Không bao lâu nữa, hắn sẽ có thể gặp nàng thật sự.

Tống Minh Diên tiến vào không gian, nhưng không đi thẳng đến Lưu Ly Điện mà hướng về hoa điền, gần như ngay khi hơi thở của nàng xuất hiện.

Linh điệp đậu trên đóa hoa khẽ động đôi cánh sáng rỡ, vui vẻ bay về phía Tống Minh Diên.

Nàng ấy nhẹ nhàng dẫn Tống Minh Diên tiến đến bên bụi hoa.

Tống Minh Diên đi theo sau, vừa liếc mắt đã thấy trên chiếc lá cuộn lại một giọt mật hoa nhỏ xinh.

"Đây là dành cho ta sao?"

Cánh của linh điệp khẽ rung nhẹ như đáp lại.

"Đúng là cô nương ngốc." Tống Minh Diên không tiết lộ rằng chỉ cần mình muốn, nàng có thể gom hết mật hoa trong nháy mắt, mà thay vào đó, nàng uống hết mật hoa rồi trêu chọc linh điệp: "Ngọt lắm, nhưng có chút ít."

Loading...