Linh điệp lập tức bay về phía đóa hoa, như thể quyết tâm lấy hết mật hoa ở đây để dâng nàng.
Tống Minh Diên nhẹ nhàng giữ lấy cánh của nàng ấy, kéo nàng ấy trở về: "Đang nói chuyện với ngươi, đừng chạy lung tung."
Nàng đặt linh điệp lên lòng bàn tay, linh điệp lập tức ngoan ngoãn bất động.
"Có tin tức của mẫu thân ngươi rồi. Hiện bà ấy đang ở huyện Sùng Minh. Từ đây đến huyện Sùng Minh, phải mất ba đến bốn tháng đường đi. Trước đó, ngươi phải ngưng kết thành hồn thể, liệu có thể làm được không?"
Tống Minh Diên không nói hết mọi chuyện. Tình hình thế nào, đến nơi sẽ rõ. Trước mắt, nàng muốn để con bướm ngốc này ổn định trước đã.
DTV
Linh điệp khẽ rung cánh, dường như rất vui sướng, bay vòng quanh Tống Minh Diên mấy lần.
Nàng ấy nhất định sẽ nỗ lực ngưng kết thành hồn thể. Nếu có thể gặp lại mẫu thân, nàng ấy nhất định phải kể cho bà nghe về người tốt mà nàng ấy đã gặp.
Mẫu thân nhất định sẽ vì nàng ấy mà vui mừng, phải không?
Ôm trong lòng hy vọng tốt đẹp ấy, Tống Ngọc Nghiên càng chuyên tâm tu luyện, lặp đi lặp lại công pháp Tống Minh Diên dạy cho mình nhiều lần.
Tấm lòng chân thành làm mòn cả sắt đá. Dù nàng ấy có chậm một chút, chỉ cần kiên trì rèn luyện, chắc chắn sẽ thành công.
Không thể để công sức A Diên dành cho nàng ấy uổng phí.
Thời gian sau đó, mỗi khi có cơ hội thích hợp, Tống Minh Diên lại bày trận dẫn linh cho Tống Ngọc Nghiên. Sau hai lần, hồn thể của nàng ấy dần ngưng tụ rõ rệt hơn, đã có thể huyễn hóa ra hình dáng mờ ảo.
Khi một lần nữa ngưng tụ lại hình người, dung mạo nàng ấy đã không còn chút dấu vết nào của Tống Phan Sơn, trái lại, hiện giờ nàng ấy càng giống Diệp thị hơn.
Điều này cho thấy, sâu thẳm trong lòng Tống Ngọc Nghiên vẫn hận Tống Phan Sơn, kẻ đã xem thường nàng ấy và hại nàng ấy mất đi mẫu thân ruột.
Nếu có thể lựa chọn lại, có lẽ nàng ấy đã không muốn sinh ra ở Tống gia.
"A Diên, ta thành công rồi, ta thật sự thành công rồi!"
Khoảnh khắc ngưng tụ được tay chân, Tống Ngọc Nghiên vui mừng vô hạn, bất chợt nhào tới ôm lấy Tống Minh Diên.
Nàng ấy làm điều mà từ lâu nàng ấy muốn làm, ôm chặt lấy Tống Minh Diên, mặt áp sát vai nàng ấy mà cọ tới cọ lui, cả người gần như dính chặt vào.
Thảo nào tên nam nhân kia cứ muốn A Diên trở lại hình người. A Diên quả thật rất dễ ôm, ôm rồi không muốn buông tay!
Thật thơm! Thật mềm mại!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-391.html.]
Sao cuộc đời này nàng ấy lại không thể là một nam nhân chứ!
Tống Minh Diên không biết nàng ấy đang suy nghĩ những điều kỳ quặc gì, chỉ thấy nàng ấy cười rạng rỡ, cũng bị lây nhiễm mà bật cười theo, khẽ gật đầu: "Rất tuyệt!"
Thời gian nàng ấy ngưng tụ được hồn thể ngắn hơn dự đoán ban đầu của nàng một chút.
"Ở thế giới này, ngươi đã chết. Nếu muốn sống lại, phải mượn một thân thể mới, nếu không Thiên Đạo sẽ coi ngươi là một sai lầm mà tiêu diệt, chỉ khi che giấu được điều đó, ngươi mới có thể tồn tại."
Tống Ngọc Nghiên khẽ hỏi: "Nói cách khác, ta không thể dùng lại thân thể cũ phải không?"
Tống Minh Diên có ý định tìm cách giúp nàng ấy, nhưng chưa kịp mở lời thì người kia đã vui vẻ đáp: "Không sao, ta cũng không muốn quay lại, ta hy vọng mình sẽ là một người hoàn toàn mới, không còn dòng m.á.u Tống gia."
Nghĩ đến việc có thể sống lại bên cạnh A Diên, cùng đón chào một khởi đầu mới, nàng ấy thấy lòng mình ngập tràn hạnh phúc.
Tống Ngọc Nghiên đã từng trải qua cái chết, mỗi phút giây tồn tại đều trở nên quý giá hơn bao giờ hết. Việc không thể quay lại thân thể cũ, với nàng ấy mà nói, không còn là điều quan trọng.
Tống Minh Diên dường như đã đoán trước lựa chọn của nàng ấy, vì thế dẫn nàng vào Lưu Li Điện. Bên trong có một tượng hình giống hệt Tống Ngọc Nghiên, chỉ là khuôn mặt vẫn chưa được khắc.
Nàng nói với nàng ấy: "Ngươi có thể chọn hình dáng mà ngươi mong muốn, không phải là nữ nhi Tống gia, mà là chính ngươi."
Những lời nói đầy sức mạnh ấy vang lên trong lòng Tống Ngọc Nghiên, khiến nàng ấy xúc động mãnh liệt, muôn vàn cảm xúc trào dâng không thể kìm nén.
Chưa từng có ai đối xử tốt với nàng ấy vô điều kiện như thế.
"A Diên, vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?"
Nàng ấy vẫn luôn muốn hỏi điều này.
Mạnh mẽ như A Diên, kỳ thực không cần cố gắng làm những điều này, cứu giúp một kẻ như Tống Ngọc Nghiên sống lại cũng không mang lại lợi ích gì.
Đúng vậy, nàng ấy vốn dĩ vô dụng.
Đến cả thân nhân cũng có thể vứt bỏ nàng ấy, vậy mà A Diên lại một lần nữa đưa nàng ấy ra khỏi vực sâu.
Đôi lúc, chính Tống Ngọc Nghiên cũng cảm thấy mình không xứng đáng để nàng phải làm nhiều đến thế.
"Chẳng vì điều gì cả, chỉ là ta muốn làm thế thôi." Tống Minh Diên nhìn nàng ấy, mỉm cười nhẹ nhàng: "Nếu cần một lý do, thì có lẽ là vì ta không muốn thấy cô nương bé bỏng, từng nửa đêm khóc tìm mẫu thân, cứ đơn giản như vậy mà c.h.ế.t đi."
Giống như nàng khi vừa mất cha, từng đêm đều khóc đến đau lòng.