Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 392

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:53:28
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng rồi dần dần, nàng không còn khóc nữa, bởi nước mắt không thể hồi sinh cha nàng, cũng không làm mềm lòng kẻ địch đang rình rập.

"Đó tuyệt đối không phải là ta!" Tống Ngọc Nghiên vội vàng phủ nhận.

Nhà ai có cô nương nửa đêm còn khóc lóc gọi nương chứ!

"Vậy sao?" Tống Minh Diên nén cười: "Ngươi nói không phải thì là không phải vậy, ta tuyệt đối sẽ không chê cười ngươi đâu."

Tống Ngọc Nghiên đỏ mặt, đây đúng là một vết nhơ không cách nào xóa được, đều tại Tống Minh Yên; nếu không phải nàng ta phá hủy di vật của mẫu thân, làm sao nàng ấy có thể khóc lúc nửa đêm.

Để A Diên trêu chọc thế này, nàng ấy thật sự ghi nhớ tội lỗi của nàng ta.

"Chúng ta còn hai ngày mới đến huyện Sùng Minh, nếu ngươi chán ngồi trong không gian, có thể ra ngoài dạo một chút, không cần lo ngại gây rắc rối cho ta, hiện giờ không ai có thể thấy ngươi."

Tống Minh Diên lấy ra một chuỗi hạt bằng hồn âm mộc đưa cho nàng ấy đeo. Chuỗi hạt có chín hạt, từng hạt đều được khắc phù văn đặc biệt.

Dù thoạt nhìn đơn giản, Tống Ngọc Nghiên vẫn rất thích, đây là chuỗi hạt tay đầu tiên A Diên tặng nàng ấy, đến Lục Bùi Phong cũng không có đâu!

"Được!"

Đối với lời của Tống Minh Diên, Tống Ngọc Nghiên tuyệt đối tin tưởng, nàng ấy lập tức ngưng tụ hồn thể, lặng lẽ rời khỏi không gian khi màn đêm buông xuống.

Hiện tại, nàng ấy cần thực hiện một việc mà nàng ấy đã ấp ủ từ lâu.

Trời đen gió cao, bóng cỏ lay động.

Người nhà Tống gia cùng Lục Nhị lão gia nằm rạp trên lớp lá khô, ánh mắt trống rỗng, sắc mặt tiều tụy, mệt mỏi đến nỗi chẳng còn sức mà nhấc một ngón tay.

Thật sự quá mệt, họ đã kiệt sức đến tột cùng.

"Sự đày ải này đến khi nào mới là đoạn cuối đây?" Trong lòng họ thầm oán than, không ai muốn tiếp tục dấn thân mở đường trước hiểm nguy, không muốn trở thành trâu ngựa cho Tống Minh Diên, nữ nhân ác độc ấy, mặc sức sai khiến!

Đến loài trâu ngựa còn có tôn nghiêm, thế mà bọn họ một chút tôn nghiêm cũng chẳng còn.

Gặp núi hoang cũng bị bắt mở đường thì thôi, nhưng còn phải gánh vác đồ đạc, khiêng kiệu cho bọn họ, thật sự là không thể nào chịu nổi!

Đều là bị lưu đày, vì cớ gì chỉ có họ là phải chịu đọa đày thống khổ đến vậy? Cuộc sống như thế này quả thật là không thể tiếp tục!

Nghĩ đến ngày mai vẫn phải lặp lại cuộc sống nhọc nhằn này, mỗi người trong lòng đều chỉ mong có thể mọc thêm tám cái chân để mau chóng đến được nơi lưu đày, vì nơi đó dường như là cứu cánh duy nhất. Chỉ khi đến được nơi lưu đày, họ mới có thể thoát khỏi cảnh đời khổ ải, không khác gì kiếp trâu ngựa này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-392.html.]

Tống Phan Sơn cùng gia quyến ba người, mặt mũi đã nhợt nhạt, tinh thần suy sụp. Nếu nói Tống Nhị thúc công và Lục Nhị lão gia là tầng lớp thấp kém nhất trong đoàn lưu đày, thì họ chính là tầng thấp nhất của tầng thấp.

Mỗi ngày chỉ được ăn thức ăn thô sơ, làm những công việc mệt nhọc nhất, chẳng khác gì hạ nhân, chỉ cần người ta vẫy tay là phải có mặt, xua tay là phải lui.

Hứa thị và Tống Minh Yên có phần tốt hơn một chút, vì sau lưng họ còn có Hứa gia. Tuy hai mẹ con cũng đang chịu khổ trên đường đày ải, nhưng ai biết được liệu Hứa gia có ngày nào đó lại động lòng mà cử người đến hỏi thăm hay không?

Vì vậy, ai cũng nể mặt mà không dám làm quá phận.

Nhưng Tống Phan Sơn lại chẳng may mắn như vậy, thân phận nghèo túng đến phượng hoàng còn chẳng bằng gà, với kẻ luôn hèn mọn như ông ta, giờ đây chẳng còn ai kiêng nể gì. Chẳng phải đã là một kẻ cùng đường sao?

Tống Phan Sơn giờ đây còn sống được chỉ nhờ bản tính ham sống sợ chết.

Chết tử tế không bằng sống lay lắt, ông ta bây giờ đã thôi mơ tưởng việc diệt Lục gia, trở về kinh thành, chỉ mong đến được nơi lưu đày bình an là đã tạ ơn trời đất.

Tống Phan Sơn run rẩy uống hai ngụm nước cầm hơi, lại lấy nửa chiếc bánh bột ngô cắn được vài miếng. Mấy ngày nay bọn họ lăn lộn trong núi, chỉ ăn rau dại và rễ cây, hoặc gặm chút lương khô, hôm nay may mắn đi ngang qua một thôn làng, mới được vài miếng cơm no.

Có lẽ uống nhiều nước, Tống Phan Sơn bỗng thấy mắc tiểu.

Ông ta ngó nhìn khu rừng đen nhánh trước mặt, kẹp chặt hai chân lại, ký ức đêm trước vẫn còn ám ảnh trong lòng.

Nếu không cần thiết, Tống Phan Sơn tuyệt đối không dám một mình chạy vào rừng.

Đợi một hồi, ông ta quyết định nằm xuống, thầm nhủ, có lẽ chỉ cần nhịn qua một đêm là ổn.

Nhưng càng nhịn, cảm giác khó chịu càng dâng lên, trằn trọc mãi, cuối cùng Tống Phan Sơn phải lay người bên cạnh.

"Lão gia?" Hứa thị mơ màng mở mắt, dưới ánh lửa leo lét nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Tống Phan Sơn, không khỏi kinh hãi, suýt nữa hồn lìa khỏi xác.

Bà ta run rẩy, mất một lúc mới lấy lại bình tĩnh.

"Làm sao vậy?"

"Đi cùng ta... ra ngoài."

Tống Phan Sơn lúng túng thì thầm, nếu có thể, ông ta đã muốn giải quyết ngay tại chỗ.

DTV

Nhưng từ khi Tống Minh Diên nắm quyền, cả đoàn lưu đày giờ đây đều dưới sự kiểm soát của nàng, không chỉ Ngô Đạt, mà ngay cả Triệu Thuận cũng nghe lời nàng.

Loading...