Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 393

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:53:31
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Để tránh việc làm mất mặt nữ quyến Lục gia, trong doanh địa không được tùy tiện tiểu tiện, kẻ nào vi phạm sẽ bị phạt ba roi, tái phạm thì bị cấm luôn.

Tống Phan Sơn dù có nghĩ đến, cũng chỉ dám nghĩ mà thôi.

Hứa thị bán tín bán nghi: "Lão gia, ngươi vừa nói gì?"

Bà ta chưa từng hoài nghi ánh mắt của chính mình. Dù biết Tống Phan Sơn có phần không từ thủ đoạn, giỏi toan tính, nhưng bà ta vẫn có thể tự thuyết phục mình rằng ít nhất, ông ta vẫn có tình nghĩa với ba mẹ con họ.

Ngay cả khi ông ta trở thành bộ dáng nửa người nửa quỷ này, bà ta cũng tự an ủi rằng, tình cảm phu thê trước đây sẽ giúp mình vượt qua, không cần vứt bỏ ông ta vào thời khắc đen tối nhất của cuộc đời ông ta.

Nhưng trong đêm khuya, khi bị đánh thức đột ngột, khi bị gọi đi "giải khuây", Hứa thị cuối cùng không thể chịu nổi nữa.

Bà ta tự vấn: rốt cuộc ta đã gả cho loại người hèn nhát đến mức nào đây?!

Ban ngày bà ta đã mệt c.h.ế.t mệt sống, khó khăn lắm mới chợp mắt, vậy mà ông ta lại đánh thức nàng, bắt bà ta đi theo!

"Bồi ta đi đi ngoài, nhanh lên! Không thì chút nữa ta không nhịn được mà xả ngay lên người bà." Tống Phan Sơn vừa kẹp chân vừa thúc giục.

Hứa thị không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn ông ta, như thể đây là lần đầu tiên bà ta thấy rõ con người thật của ông ta vậy. Bằng gương mặt xấu xí đó mà ông ta lại thốt ra lời như thế, khiến bà ta tối sầm mặt.

Mơ hồ đứng dậy, bà ta miễn cưỡng đi theo sau Tống Phan Sơn, trong đầu chỉ xoay quanh một ý nghĩ: trước đây bà ta còn thương cảm cho ông ta, nay lại thấy ông ta tệ đến nhường này.

Nghe tiếng nước tí tách rơi xuống đất, Hứa thị quay đi, mặt không giấu nổi sự ghê tởm.

"Xong chưa?"

"Xong rồi, hối thúc cái gì mà hối thúc!" Tống Phan Sơn run rẩy đáp, sau khi giải tỏa xong thì vẻ mặt thư thái, lại dùng chiếc khố đã nhơ bẩn của mình để lau qua loa.

Hứa thị đã mất hết kiên nhẫn, vừa định quay người trở về thì ánh mắt bà ta chợt quét thấy một bóng đen lấp ló dưới tán cây, khiến cả người bà ta đông cứng.

"Lão... Lão gia!" Hàm răng bà ta va vào nhau lập cập, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Tống Phan Sơn nghe giọng bà ta khẩn trương, quay đầu nhìn theo hướng bà ta chỉ.

Nhưng ông ta chẳng thấy gì.

DTV

"Bà hù dọa ai đấy..."

Vừa quay đầu lại, ông ta bắt gặp bóng trắng bay phất phơ sau lưng Hứa thị, vẻ mặt ông ta tái nhợt trong thoáng chốc, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt, giọng nói lập tức im bặt.

Cổ Hứa thị cứng ngắc, không dám quay đầu lại, chỉ cảm thấy sau lưng từng đợt âm khí lạnh toát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-393.html.]

"Lão gia..." Giọng bà ta run rẩy như muốn khóc, tay chân bủn rủn không chút sức lực.

Bà ta muốn Tống Phan Sơn giúp mình, vì bà ta thật sự sợ hãi.

Nhưng Tống Phan Sơn còn sợ hơn cả bà ta. Ông ta ngã khuỵu xuống ngay vũng nước mình vừa đi, hốt hoảng chứng kiến bóng trắng lơ lửng, đầu nghiêng hẳn, lộ ra cổ đầy m.á.u me.

Tống Phan Sơn hồn vía lên mây, đầu óc trống rỗng, chỉ biết bò lăn quay mà chạy, mặc kệ Hứa thị sống c.h.ế.t ra sao.

Tim Hứa thị lạnh lẽo, không ngờ rằng Tống Phan Sơn lại sẵn sàng bỏ rơi bà ta không chút đắn đo, bao nhiêu năm tình cảm phu thê, ông ta bạc bẽo đến vậy sao!

Sợ hãi bị bỏ lại một mình giữa cảnh tượng ma quái càng lúc càng tăng cao, toàn thân bà ta nổi da gà.

Bà ta chưa kịp phản ứng, thân thể đã theo bản năng đuổi theo.

"Lão gia, đợi ta với!"

"Lão gia! Đừng bỏ ta lại một mình, lão gia!"

Tống Phan Sơn chạy phía trước, Hứa thị đuổi theo sau, tiếng gọi của bà ta càng ngày càng gần, làm ông ta kinh hãi đến tột cùng, ông ta vấp một ngã, liền bị Hứa thị đuổi kịp.

"Lão gia!"

Vừa chạm tay lên vai ông ta, Tống Phan Sơn hoảng loạn đến cực điểm, đột nhiên đưa tay đẩy mạnh bà ta ngã xuống đất.

"Tránh ra đừng chạm vào ta! Đừng tìm ta, đừng tìm ta! Muốn tìm thì tìm nàng đi, tìm nàng đi!"

"Quỷ aaaa!!"

Như đụng phải mãnh thú hung ác, Tống Phan Sơn sợ đến mức tiểu ra quần, vừa la hét vừa chạy, chỉ trong chớp mắt đã mất dạng.

Hứa thị run rẩy quay đầu lại, chỉ thấy một khuôn mặt huyết nhục mơ hồ trước mắt, hai mắt bà ta trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.

Quả nhiên phu thê như chim cùng rừng, tai họa đến nơi liền mỗi người tự bay. Tống Phan Sơn bằng hành động thực tế đã giải thích hoàn mỹ câu nói này.

Tống Ngọc Nghiên từ lâu luôn mang nỗi sợ hãi tự nhiên đối với Tống Phan Sơn và Hứa thị. Từ trước đến nay, nàng ấy vốn có tính tình nhu mì, bị đánh không dám đánh trả, bị mắng không dám phản kháng, rất ít khi dám ngỗ nghịch bọn họ.

Ngoài sợ hãi, nàng ấy còn thấy bất lực, dù là chủ tử chính thức của Tống gia nhưng nàng ấy sống tại đây chẳng khác gì kẻ ăn nhờ ở đậu.

Chỉ là từ lúc thấy bọn họ tìm A Diên gây sự, nàng ấy mới ghi tạc trong lòng, mạnh dạn dọa bọn họ một phen.

Ai mà ngờ bọn họ lại dễ bị dọa đến vậy.

Gắn lại đầu, Tống Ngọc Nghiên nhìn Hứa thị sợ đến mức ngất xỉu, không khỏi trầm ngâm.

Loading...