Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 395

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:53:36
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thiếu chủ."

Hai người hầu đuổi kịp đến, lòng dạ rối bời, hiển nhiên cũng thấy rõ cảnh vừa rồi.

"Lại đây, đỡ ta một chút." Vân Tiện nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy.

Dù quỷ đã bị dọa chạy, nhưng khuôn mặt kinh khủng kia cứ rõ mồn một trong đầu hắn, lâu ngày khó mà xóa nhòa.

Hắn cảm giác trong khu rừng này, chỗ nào cũng có bóng quỷ mờ ảo, lạnh sống lưng.

Một người hầu đỡ lấy Vân Tiện, người còn lại siết chặt cây đuốc trong tay, cẩn thận nhìn quanh, thấy không có gì khác lạ, mới an tâm hơn đôi chút.

Ánh sáng cây đuốc chiếu đến, soi rõ gương mặt trắng bệch thiếu m.á.u của Hứa thị.

"Thiếu chủ, hình như là Hứa thị của nhà họ Tống đi theo đội lưu đày!"

DTV

Cả bọn họ đều không xa lạ gì với người nhà họ Tống vì đi chung với nhà họ Lục trên đường.

Vân Tiện lấy lại bình tĩnh: "Bà ta ở đây, chắc chắn đội lưu đày cũng ở gần đây, chúng ta đến chỗ Lão phu nhân nhà họ Lục nghỉ chân một lát, dù sao chỉ còn hai ngày đường, chúng ta đi cùng họ."

Hắn quyết ở lại nơi có nhiều người, như vậy sẽ không đụng phải quỷ lần nữa.

Vân Tiện nghĩ đến chuyến đi vừa rồi vẫn còn hãi hùng, thật đúng là gặp phải chuyện đáng sợ nhất. Sau này hắn thề sẽ không đi đêm một mình nữa.

"Vậy... người này thì sao?" Người hầu hỏi.

Vân Tiện nhìn thoáng qua Hứa thị đang bất tỉnh dưới đất, nhớ đến Triệu Thuận cùng các quan sai phía trước cũng ra sức giúp sức dập lửa, liền nói: "Đem bà ta đi cùng."

Trong doanh trại, mọi người đã an giấc, Tống Ngọc Nghiên vừa làm xong trò dọa người liền nhanh như chớp quay về, chui tọt vào không gian như chim non quay về tổ.

"Hú! Nguy hiểm thật! Suýt nữa thì bị phát hiện! May mà mình chạy nhanh!"

Tống Ngọc Nghiên bay vài vòng trong không gian mới bình tĩnh lại, thì ra làm quỷ cũng kích thích đến thế sao? Nghĩ đến người vừa rồi bất ngờ xuất hiện, nàng có chút chột dạ. Thật sự không phải cố ý dọa hắn, chẳng qua là nhập vai quá thôi.

Nhưng ngẫm kỹ lại, người đó trông sao quen quen?

Tống Ngọc Nghiên vốn ít khi xuất hiện trước mặt người ngoài, chỉ có dịp ở cạnh người nhà họ Lục, vì không muốn gây phiền phức cho A Diên. Nên mặc dù đồng hành, nàng ấy cũng ít gặp người ngoài, huống hồ là Vân Tiện – người vốn chẳng xuất hiện mấy lần trong ngày.

Nghĩ mãi không nhớ đã gặp hắn ở đâu, Tống Ngọc Nghiên cũng thôi không bận tâm nữa. Dù sao vừa rồi nàng mang gương mặt quỷ mị, đối phương chắc chắn không nhận ra nàng ấy, nếu không, chỉ bằng dung mạo hiện tại của nàng ấy và A Diên vốn đã giống nhau, e rằng sẽ gây nghi ngờ lớn.

Chỉ đáng tiếc là bị một phen dọa ngược lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-395.html.]

Trong doanh trại, Triệu Thuận và các quan sai, cùng Tống Nhị thúc công và Lục Nhị lão gia bị tiếng thét kinh hoàng của Tống Phan Sơn làm cho tỉnh giấc. Nghe ông ta vừa khóc vừa kể chuyện gặp quỷ trong rừng, ai cũng nghĩ ông ta đang bịa chuyện.

"Là thật hay giả đây? Hay là ngươi chịu khổ cực quá nên thù hằn, chờ lúc chúng ta ngủ mới gây ồn ào chọc phá?"

"Bộ dạng như ngươi còn muốn dọa ai? Chỉ e ngươi đã làm chuyện trái lương tâm quá nhiều, nên thấy gì cũng giống như quỷ đó thôi!"

"Ta nói đều là thật! Là thật đó!" Tống Phan Sơn kích động nắm chặt tay, mặt đỏ lên, cố sức nói: "Thật sự có quỷ! Ta tận mắt nhìn thấy!"

Vì sao không ai chịu tin ông ta chứ!

"Phu nhân của ta cũng thấy! Là thật đấy!"

Triệu Thuận không thấy bóng dáng Hứa thị đâu, bèn hỏi Tống Phan Sơn: "Hứa thị đâu rồi?"

Ông ta cười lạnh: "Ngươi định nói là Hứa thị bị quỷ bắt đi à?"

Lục thiếu phu nhân vốn nổi danh trừ tà, có nàng ở đây thì làm sao có quỷ xuất hiện được, bịa chuyện cũng nên kiếm cái cớ hợp lý hơn đi.

Tống Phan Sơn lắp bắp, định nói đúng vậy.

Triệu Thuận rút roi ra: "Ta xem ra ngươi chỉ muốn che giấu cho bà ta chạy trốn. Che giấu người bỏ trốn là đồng tội, trước khi tìm ra Hứa thị, ngươi sẽ bị phạt thay cho bà ta!"

Nói xong, hắn giơ roi định đánh lên người Tống Phan Sơn.

"Quan gia, ta không có, thật sự không có!" Tống Phan Sơn cãi không lại.

Nhìn Triệu Thuận giơ cao roi, lòng ông ta không khỏi run lên, liền "phịch" một tiếng quỳ xuống.

Đúng lúc này, bên ngoài doanh trại có tiếng động, mọi người cùng ngẩng đầu nhìn, thấy Vân Tiện cùng hai người hầu tiến vào từ bóng đêm.

Một người hầu còn đang xách theo Hứa thị, người vừa bị dọa ngất vẫn còn đang mê man.

"Vân thiếu chủ, ngươi sao lại có mặt ở chốn này?"

Triệu Thuận kinh ngạc thu hồi roi. Từ khi biệt ly ở Động Âm Lĩnh, đã mấy tháng qua đi, hắn không ngờ còn có thể gặp Vân Tiện ở đây.

Triệu Thuận cố ý đưa mắt nhìn phía sau, thấy chỉ có mấy người bọn họ, hoàn toàn không thấy bóng dáng Thẩm đại nhân cùng Mạnh thị. Đoán chừng là bận rộn chuyện gì đó nên vướng chân không đến.

Vân Tiện khẽ gật đầu với Triệu Thuận. Khuôn mặt tinh xảo, còn vượt qua vẻ đẹp của nữ nhân, lại mang nét kiêu ngạo khiến người khác không thể đến gần.

"Chỉ là tình cờ ngang qua."

Hắn không nhắc đến sự việc vừa xảy ra trong rừng. Lúc này, người hầu liền ném Hứa thị xuống đất.

Loading...