Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 396

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:53:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa thấy người, Tống Phan Sơn lập tức túm chặt góc áo Triệu Thuận, kích động nói: "Quan gia, ngươi xem! Chúng ta thật sự không có ý định bỏ trốn, ta vừa mới ở trong rừng đi ra, thật sự gặp phải quỷ, không tin ngươi hỏi bọn họ, có phải cũng gặp quỷ không!"

Lời vừa dứt, hai tên người hầu đồng loạt quay sang nhìn thiếu chủ của mình, chờ đợi chỉ thị. Triệu Thuận cùng đám người đều nhìn về phía Vân Tiện.

"Đúng là đã thấy, nhưng con quỷ đó đã bị ta dọa cho chạy rồi."

"???"

Mọi người kinh ngạc đến ngẩn người, cái gì? Thật sự có quỷ sao? Vân thiếu chủ lợi hại đến mức ngay cả quỷ cũng sợ hắn?

Người hầu cúi đầu cảm kích, không dám lên tiếng, cũng không dám nói cho mọi người rằng suốt dọc đường là họ đỡ lấy vị thiếu chủ chân mềm nhũn vì sợ hãi mà đi tới đây.

Tống Phan Sơn mừng rỡ như điên: "Nghe thấy rồi chứ? Thật sự có quỷ đấy! Ta không hề lừa các ngươi! Ta tận mắt thấy nó, là nữ quỷ! Một thân áo trắng, không có bóng, khi đi còn bay bổng!"

Cuối cùng, cuối cùng ông ta cũng có thể rửa sạch được nỗi oan ức!

Giờ phút này, Tống Phan Sơn thực sự sinh ra chút cảm kích đối với Vân Tiện, người tốt, thật là một người tốt!

Vân Tiện gật đầu: "Đúng vậy, nhưng lúc ta thấy Hứa thị, bà ta đang chạy trốn. Ta sợ các ngươi ném người lại không báo cáo rõ ràng kết quả, nên nhân tiện bắt bà ta về."

"???"

Người hầu càng thêm lặng lẽ, còn cảm giác cảm kích của Tống Phan Sơn vừa dâng lên chưa kịp giữ được bao lâu đã bị lời của Vân Tiện đập tan nát.

Ông ta vội vàng giải thích: "Quan gia, phu nhân nhà ta nhát gan, nàng thấy quỷ tất nhiên sẽ chạy! Nào có ai thấy quỷ mà không chạy?"

"Ta đây không chạy." Vân Tiện buông một câu hờ hững, tức khắc thu hoạch được ánh mắt kính nể của mọi người.

Người hầu ra sức giảm bớt sự hiện diện của mình, sợ nếu không cẩn thận sẽ bị liên lụy, làm thiếu chủ nổi giận mà g.i.ế.c người diệt khẩu.

Hắn nào phải không chạy, chỉ là không chạy nổi!

DTV

Tống Phan Sơn nhận ra cái nhìn nhận của mình về Vân Tiện có phần sai lầm, hắn đâu phải là người tốt? Phi, rõ ràng là một tên hố người lão luyện!

Ông ta lo lắng đến độ toát mồ hôi: "Quan gia, phu nhân nhà ta nhát gan, nàng sợ quỷ lắm, nhìn thấy quỷ tất nhiên sẽ chạy! Ta thề với quan gia, chúng ta chỉ là đi dạo, thật sự không có ý định trốn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-396.html.]

Vừa nghe lời này, ánh mắt mọi người nhìn ông ta tức thì có phần khác lạ.

"Gia hỏa này giỏi thật, xem ra ngươi ban ngày lăn lộn còn chưa đủ tàn nhẫn, ban đêm lại còn sức cùng đàn bà lang thang trong rừng."

Hứa thị cũng thật là không biết liêm sỉ, Tống Phan Sơn như vậy, mà bà ta vẫn có thể hạ mình đi cùng, chẳng lẽ không thấy chướng mắt sao?

Tống Phan Sơn lập tức nhận ra ánh mắt của mọi người có ý gì, mặt đỏ tía tai, trong lòng hận Hứa thị đã liên lụy đến ông ta. Ông ta hiểu rõ lòng người một khi ganh ghét thì thật đáng sợ; ai nấy đều sống khổ cực, ông ta mà được sung sướng một chút sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người ngay.

Ông ta thầm nhủ không thể để bọn họ hiểu lầm."Các ngươi hiểu lầm rồi, tuyệt đối không phải như các ngươi nghĩ đâu, ta chỉ là sợ bóng tối nên mới để nàng đi cùng, thật đấy!"

Nhìn thấy mọi người vẫn chưa tin, rõ ràng mang vẻ mặt "cứ nói tiếp đi", Tống Phan Sơn đành cắn răng: "Ta không làm nổi chuyện này đâu! Sao ta có thể nghĩ đến chuyện ấy được!"

Đúng lúc ấy, Tống Minh Diên và người của Lục gia vừa từ lều trại đi ra, nghe thấy lời của Tống Phan Sơn.

Nàng khẽ chép miệng: "Tạo nghiệp quá, xem ngươi bị ép đến mức nào, ta thấy cũng có chút đáng thương đấy."

Nàng nhìn ông ta với ánh mắt thương hại: "Thật vậy sao? Ta đây lại biết y thuật, có thể bắt mạch giúp ngươi xem thử, xem có phải thật sự không thể hay không."

Tống Phan Sơn suýt nữa phun ra ngụm máu, nàng thật lòng muốn giúp sao?!

Tống Minh Diên mỉm cười: "Giấu bệnh sợ thầy là không tốt, trị sớm mới tránh bệnh nặng thành tật không chữa được."

Tống Phan Sơn lùi lại: "Ta không cần! Ai biết ngươi có ý đồ gì!"

Trong lòng ông ta e ngại người nữ tử xa lạ này, bao lần ông ta bị đánh đập, đối xử tàn nhẫn, làm sao có thể thoát khỏi sự liên can với nàng? Nàng đúng là kẻ lòng dạ thâm độc!

"Tùy ngươi vậy." Tống Minh Diên thở dài: "Ta chỉ từng thấy người bệnh cần thầy thuốc, chưa từng thấy ai bệnh mà sợ chữa. Ngươi sợ hãi điều gì?"

Mọi người nhìn Tống Phan Sơn, đúng vậy, hắn sợ gì? Chẳng lẽ lo sẽ bị vạch trần?

Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn ông ta đã thay đổi, đúng là cũng dám lừa dối bọn họ!

Tống Minh Diên không cho Tống Phan Sơn cơ hội cãi lại, quay sang mọi người nói: "Người đã tìm về rồi, giờ mọi người đi nghỉ ngơi, ngày mai còn lên đường sớm."

"Sáng mai hãy thức dậy sớm, phía trước đường núi còn chưa mở, nếu muốn ăn uống đầy đủ, hãy gia tăng sức làm việc. Hôm nay biểu hiện không tồi, trừ ba người nhà Tống Phan Sơn, còn lại sẽ được thêm cơm."

Loading...