Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 397

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:53:41
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng chẳng phải vì quan tâm, mà chỉ là không thể để ngựa chạy mà không cho ăn.

Đường núi hiểm trở, không dùng xe được, chỉ có thể dựa vào sức người, nếu tất cả lũ ngựa đều gục xuống, họ sao mà đi lưu đày được.

Không biết có phải bị áp bức sinh ra tính nô hay không, nhưng đám Lục Nhị lão gia và Tống Nhị thúc công nghe vậy mà sinh ra mấy phần cảm động đến rơi nước mắt.

"Thiếu phu nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm việc hết sức!"

Giờ họ chẳng khác gì những tá điền bị địa chủ bóc lột, nhưng lại chẳng ai nhận ra vấn đề này.

"Được rồi, nghỉ ngơi đi, sáng mai Triệu quan gia sẽ nấu cháo phát cho các ngươi."

Đám người mừng rỡ, ngay cả Triệu Thuận cũng vui vẻ, không dễ gì hắn có thể qua mấy tháng vất vả mà được phân một công việc ở Lục gia.

Dù công việc ấy chẳng khác gì đầu bếp, nhưng lại là thiếu phu nhân đích thân phân công.

Triệu Thuận không tìm Tống Phan Sơn gây phiền, biết mấy ngày tới hắn sẽ chẳng thể trôi qua yên ổn.

Thỏa mãn, hắn bèn chỉ huy mọi người đi nghỉ ngơi, bộ dạng đắc ý kia khiến Ngô Đạt nhìn chỉ muốn đá hắn một cái.

"Ngô Đạt, hãy sắp xếp chỗ ngủ cho Vân thiếu chủ và nhóm của hắn."

Nghe thiếu phu nhân gọi, Ngô Đạt lập tức đứng thẳng: "Vâng, thiếu phu nhân! Ta sẽ sắp xếp ngay!"

Thiếu phu nhân gọi Triệu Thuận là "Triệu quan gia", còn gọi hắn là "Ngô Đạt", rõ ràng thân sơ phân minh!

Điều kiện bức bách, tại chốn hoang sơn dã lĩnh này cũng không còn chỗ nào tốt hơn để nghỉ ngơi. Vân Tiện cảm tạ Ngô Đạt xong, liền dẫn theo gia nhân cùng hắn vào trong sơn động.

"Vân thiếu chủ, ngài thực sự gặp quỷ sao?" Triệu Thuận vừa tò mò vừa lo sợ, hỏi vài câu mà lòng dạ vẫn cồn cào không yên.

Vân Tiện vốn đã định quên chuyện này, nhưng Triệu Thuận nhắc lại, gương mặt đáng sợ của con quỷ ấy lại hiện lên trong đầu hắn.

Cả người lập tức nổi da gà.

May mà trong sơn động này đông người, Vân Tiện mới giữ được bình tĩnh.

"Tất nhiên là thật."

Nhận được lời khẳng định, sắc mặt Triệu Thuận tức thì trở nên căng thẳng và đầy sợ hãi.

Thật sự có quỷ sao!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-397.html.]

Xem ra những chuyện về quỷ quái mà người trong nhà kể từ thuở nhỏ đều là thật, may mắn là hắn đã chuẩn bị sẵn!

Triệu Thuận thận trọng rờ bên người lấy ra thứ gì đó, tỏ vẻ kín đáo.

Vân Tiện tinh ý, thấy được một góc lộ ra, liền hiếu kỳ hỏi: "Ngươi mang theo vật gì thế?"

"Cái này à?" Triệu Thuận mở ra một lá bùa chu sa vẽ trên giấy vàng cho Vân Tiện xem thoáng qua, rồi lại cất vào: "Đây là ta nhờ thiếu phu nhân vẽ bùa hộ mệnh. Ngài không biết đấy thôi, lá bùa này linh nghiệm lắm. Đêm nay ta mạo hiểm chạy qua khu rừng nhỏ mà không gặp phải con quỷ ngài kể."

Triệu Thuận rất mừng vì mình đã sớm cầu được lá bùa từ thiếu phu nhân, nếu không đêm nay gặp quỷ, e rằng hắn đã sợ đến c.h.ế.t rồi!

Nghe đến đây, các quan sai khác cũng động lòng. Có kẻ vội vàng lại gần hỏi: "Thật vậy sao? Thực sự linh nghiệm đến vậy? Ngày mai ta cũng phải nhờ thiếu phu nhân vẽ cho một lá bùa mới được."

DTV

"Đương nhiên là thật! Thiếu phu nhân cũng có chút tài phép đấy. Nói đến đây, trước hai ngày ta mở đường, đi ngang qua một bụi cỏ hoang thì gặp một con rắn độc. Lúc ấy ta ngỡ sẽ bị nó cắn, nhưng không ngờ rắn bỗng dừng lại rồi bỏ đi. Ngươi nói xem có thần kỳ không?"

Triệu Thuận vừa kể vừa tự đắc, hệt như đang nâng thiếu phu nhân lên tận mây xanh.

Lá bùa ấy hắn đã bỏ ra hai lượng bạc, dọc đường đi cầu mãi thiếu phu nhân mới vẽ cho. Chỉ với hai lượng bạc mà hiệu quả lại thần kỳ đến vậy!

Một quan sai khác liền vỗ mạnh vào vai Triệu Thuận: "Có việc tốt như này, sao ngươi không nói sớm?"

Cả đám nhao nhao quyết định ngày mai sẽ nhờ thiếu phu nhân vẽ bùa.

Riêng Vân Tiện vẫn giữ thái độ hoài nghi, không tin tấm bùa nhỏ ấy lại linh nghiệm đến thế.

Hắn đang còn do dự thì nghe Triệu Thuận nói: "Vân thiếu chủ, ngài với Thẩm đại nhân có quan hệ tốt, chắc chắn thiếu phu nhân sẽ giúp ngài. Nếu ngài thật sự sợ hãi, có thể nhờ thiếu phu nhân vẽ một lá bùa, chỉ mất hai lượng bạc thôi, thật là lợi ích rõ ràng!"

"Bản thiếu chủ sao có thể sợ hãi, kẻ nên sợ hãi phải là lũ quỷ kia mới đúng! Ta chính là nam nhân có thể dọa quỷ chạy!"

Người hầu: ...

Thiếu chủ chẳng lẽ định thổi phồng chuyện này cả đời sao?

Thực ra, vừa nói xong Vân Tiện đã hối hận. Nhưng lời đã nói ra, giống như nước đổ khó hốt, nếu giờ quay lại nhờ Tống Minh Diên vẽ bùa, chẳng phải là tự vả vào mặt mình hay sao?

"Ta muốn đi ngủ."

Không muốn tiếp tục nghĩ đến việc liên quan đến quỷ, Vân Tiện liền thẳng tiến đến góc khuất trong sơn động để thu xếp nghỉ ngơi.

Trong sơn động có hai hang, nhóm quan sai vì đông người nên chiếm giữ động chính, còn bên động nhỏ là nơi Lục gia cùng các nữ quyến nghỉ ngơi, theo phép tắc thì mọi người cũng không đến quấy rầy.

Khi mọi người đã ổn định chỗ nghỉ, Triệu Thuận hài lòng ôm lá bùa hộ mệnh đi ngủ, là người ngủ ngon nhất trong đám.

Loading...