Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 398

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:53:43
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm hôm sau, Tống Minh Diên liền nhận được rất nhiều đơn đặt hàng vẽ bùa hộ mệnh. Thấy mọi người có nhu cầu lớn, nàng tiện thể vẽ luôn một trăm lá bùa.

Dựa theo quan hệ thân sơ mà phát bùa, nhóm của Ngô Đạt được miễn phí, còn nhóm Triệu Thuận thì mỗi người phải nộp 2 lượng bạc.

Chỉ trong buổi sáng đã kiếm được hơn 50 lượng bạc.

Nếu không phải vì Lục Nhị lão gia bần cùng đến mức không còn một xu dính túi, thì chắc chắn còn kiếm được nhiều hơn.

Tống Minh Diên thầm nghĩ, nếu nàng dẫn theo vài con quỷ đi dạo quanh vùng, rồi mở quầy bán bùa, chắc hẳn sẽ kiếm được bộn tiền.

Dù vậy, đây cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua, nàng hiện chưa túng thiếu đến mức phải lợi dụng cả những hồn ma đáng thương.

Trong lúc vẽ bùa, Tống Minh Diên không quên đưa thêm cho Triệu Thuận hai lá, dù gì nhờ hắn quảng bá mà nàng mới kiếm được số tiền này.

Dù nàng hiện tại không thiếu tiền, nhưng tự tay kiếm được vẫn là một cảm giác hoàn toàn khác.

Lục Nhị lão gia cùng nhóm của ông ta đêm qua ngủ không yên, do phải nghỉ bên ngoài và đối diện ngay cánh rừng có ma quỷ, nên có thể ngủ ngon mới là lạ.

Thấy quan sai mỗi người đều có lá bùa hộ mệnh, hỏi ra giá mỗi lá 2 lượng bạc, họ lập tức cảm thấy quỷ cũng không đáng sợ đến thế.

Ở một góc độ nào đó, họ cảm thấy như đồng loại với quỷ: quỷ thì thực sự là quỷ, còn họ là quỷ nghèo.

Điều duy nhất an ủi họ là sáng nay có thể ăn cháo nóng, không còn chỉ lác đác vài hạt gạo, mà cháo nấu đặc sệt, thêm rau dại và chút thịt gà, thậm chí còn có cả khúc xương gà.

Lục Nhị lão gia và đám người nhìn nồi cháo mà như thể đã lâu lắm mới thấy lại thịt, cháo còn chưa chín đã đứng xếp hàng dài chờ đợi.

"Quả thật, đi theo Lục gia là sẽ được ăn no mặc ấm."

Mọi người đã hoàn toàn quên những ngày khổ cực vì bị Tống Minh Diên sai bảo.

Chỉ vì nồi cháo này, ai nấy đều biết ơn nàng, nghe đồn mỗi người được ăn hai chén, họ cảm động đến mức muốn quỳ xuống cảm tạ nàng.

Nhìn bộ dạng không tự trọng của họ, Lục lão phu nhân hiểu ra.

"Quả nhiên, có người không thể đối xử quá tốt."

Bà hồi tưởng lại trước kia, khi Lục gia còn chưa phân gia, với những người cùng tộc này, cái gì họ cần đều được đáp ứng, hễ lễ tết đều mang quà đến cho họ.

Nhưng cuối cùng, đáp lại sự tốt bụng ấy là phản bội, đến mức bọn họ cũng phải rơi vào cảnh khó khăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-398.html.]

Mới mấy tháng ngắn ngủi, Diên Diên đã thu phục những kẻ vô dụng này.

Tống Minh Diên nói: "Nãi nãi, lấy ác trị ác, chỉ có kẻ ác mới khiến ác nhân kính nể, vì vậy chúng ta phải trở thành kẻ ác."

Mấy tiểu bối gật đầu, thấy tẩu tẩu nói có lý, bọn chúng cũng ghi nhớ, sau này gặp kẻ ác sẽ lấy ác trị ác.

Các phu nhân Lục gia cũng thấy lời Diên Diên có lý, trước kia họ vì cùng huyết thống mà dung túng cho đám sâu mọt này.

Không thể để người ngoài ra tay, mà chính mình phải trở thành người nghiêm khắc với họ, ít ra cũng khiến lòng dạ thỏa mãn.

Lục lão phu nhân gật đầu: "Nãi nãi nhớ rồi, ăn xong sẽ bắt bọn họ tiếp tục khiêng kiệu."

DTV

Lão phu nhân vốn không quen sai bảo người, nhưng không biết có phải bị tẩy não hay không, nay bà sai bảo Lục Nhị lão gia cùng người của ông ta một cách tự nhiên.

Thậm chí bà còn cảm thấy, đây là điều bọn họ đáng phải nhận.

Suốt hai ngày rong ruổi không ngừng, đoàn người lưu đày cuối cùng cũng tới được huyện Sùng Minh.

Giống như các chặng trước, bọn họ vẫn không thể tiến vào thành, chỉ có thể dừng chân tại bãi đất trống cách cửa thành hai dặm.

Dù đã đến gần huyện thành, nhưng nhìn quanh vẫn chỉ thấy núi non trập trùng, cỏ cây xanh tốt um tùm, khung cảnh đã hoàn toàn khác biệt so với vùng Bắc địa hoang vu.

Đang giữa đầu hạ, không khí nơi đây còn phảng phất mùi hương tươi mát của hoa cỏ và hơi đất ẩm từ những cơn mưa trước.

Núi non hữu tình, cảnh sắc nên thơ.

Khung cảnh ấy càng khiến cho người nhà họ Lục, đang ngồi trong kiệu liễn, thích thú ngắm nhìn.

Hai ngày nay, Lục Nhị lão gia cùng nhà họ Tống được ăn uống thỏa thuê, sống an nhàn, tinh thần càng thêm sảng khoái, hăng hái hẳn lên. Đoàn người phục vụ cũng tận tụy hầu hạ, chẳng ai dám tỏ ra bất mãn.

Kẻ trước đây là trâu, nay thành ngựa; họ hiện giờ chỉ mong có thể sống qua ngày no đủ, chẳng còn dám mơ tưởng điều gì hơn.

Người khốn khổ nhất phải kể đến gia đình ba người nhà Tống Phan Sơn. Họ không có phần trong bữa ăn, cũng chẳng được chia việc nhẹ, chỉ biết hứng chịu mọi lời quát mắng và làm những công việc nặng nhọc.

Ngày nào cũng dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, đã vậy còn không được ai coi trọng, nỗi khổ chẳng thể kể xiết.

Chỉ vì gương mặt khó coi của Tống Phan Sơn mà cả bọn còn bắt hắn đeo thêm tấm khăn đen che mặt cho khỏi ngứa mắt.

Từ sau sự cố đêm ấy, Hứa thị ngày càng oán hận Tống Phan Sơn, chưa kể trong hai ngày qua ông ta còn trút hết bực dọc lên bà ta. Tình cảm phu thê giữa hai người vốn chẳng sâu đậm nay lại càng thêm rạn nứt.

Loading...