Lục lão phu nhân nét mặt hiền từ thoáng nở nụ cười, an ủi: "Lão ta cũng chẳng thể vươn tay xa như vậy, trời cao hoàng đế xa, dù có hạ lệnh đến đây, chúng ta vẫn có cách xoay xở, không cần lo lắng. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chỉ sợ cái tên cẩu hoàng đế ấy còn lo chẳng xong thân mình."
Cả hoàng cung bị dọn sạch mấy lượt, hành cung thì bị trộm không sót một nơi, lại thêm mấy kẻ lão ta cử đến đều gặp nạn dọc đường, muốn khôi phục nguyên khí cũng không dễ.
Chưa kể mấy vị hoàng tử trong cung mặt ngoài hòa thuận nhưng tâm không đồng, chẳng biết sẽ ầm ĩ đến mức nào, đâu còn thời gian bận tâm đến bọn họ.
Nếu không vì còn việc trọng đại phải lo, Lục lão phu nhân đã muốn đi xem náo nhiệt một phen rồi.
Huyện Sùng Minh
Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong tiến vào huyện thành, rồi phân công hành động cùng Ngô Đạt, nghĩ bụng lát nữa có thể sẽ gặp được Diệp thị, nàng cẩn thận kéo mũ che kín gương mặt.
Tống Ngọc Nghiên đi bên cạnh nàng, xung quanh là dòng người muôn hình muôn vẻ lướt qua, nhưng chẳng ai dường như để ý đến sự hiện diện của nàng ấy. Có kẻ còn đi xuyên qua cả vai nàng ấy mà không hề hay biết.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Sau một hồi tò mò chơi đùa, Tống Ngọc Nghiên mới kéo lại sự chú ý, nói: "A Diên, ta có chút khẩn trương."
Mẫu thân nàng ấy ở ngay huyện Sùng Minh này, rõ ràng là đã nhiều năm trôi qua, nhưng hình bóng của bà nàng ấy vẫn nhớ rõ ràng từng chút, không hề phai mờ.
Nàng ấy tự hỏi không biết bà ấy sống thế nào, suốt bao năm qua A Nghiên chưa bao giờ thôi mong nhớ.
Trước đó Tống Minh Diên chưa từng tiết lộ tình cảnh của Diệp thị cho Tống Ngọc Nghiên, vì sợ nàng ấy sẽ nghĩ ngợi quá nhiều. Nhưng giờ đây, nàng mong Tống Ngọc Nghiên có thể chuẩn bị tâm lý, liền nói: "Nếu mẫu thân ngươi đã có cuộc sống mới, ngươi sẽ thế nào?"
Giọng nàng chỉ có Tống Ngọc Nghiên và Lục Bùi Phong nghe được, biết rõ nàng đang nói với ai, Lục Bùi Phong cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
Hắn sớm đã biết bên cạnh A Diên luôn có một hồn ma đi theo.
Tống Ngọc Nghiên vui vẻ cười đáp: "Không sao, mẫu thân vẫn còn trên đời, với ta như vậy đã là quá tốt rồi. Nếu bà có thể bắt đầu cuộc sống mới, ta sẽ mừng cho bà."
Trong lòng Tống Ngọc Nghiên, việc Tống Phan Sơn đưa mẫu thân nàng ấy vào phủ Vinh Uy vương là điều không thể tha thứ. Nàng ấy không biết mẫu thân mình đã trải qua những gì, nhưng chỉ cần bà ấy có thể thoát khỏi quá khứ, như thế là tốt.
Tiếc rằng giờ đây nàng ấy chỉ có thể dọa dẫm Tống Phan Sơn, không giúp mẫu thân được gì thêm.
Thực ra, điều mà Tống Ngọc Nghiên lo lắng hơn là: "A Diên, ngươi nói nếu ta lỗ mãng xuất hiện như vậy, có thể quấy rầy cuộc sống hiện tại của bà không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-400.html.]
Khuôn mặt u buồn của nàng ấy ánh lên nét đăm chiêu: "Cũng không biết bà có nhận ra ta không, liệu khi thấy ta bà có vui không?"
A Nghiên rất nhớ mẫu thân, thật sự rất nhớ, nhưng nàng ấy lại lo rằng nếu mình xuất hiện sẽ phá vỡ sự yên bình của bà, nàng ấy chần chừ không dám quyết.
"Lo lắng của ngươi cũng có lý." Tống Minh Diên dừng bước, nói: "Vậy nên giờ chúng ta không thể trực tiếp đến Đỗ phủ, Đỗ gia vốn là thương nhân, chắc ở huyện Sùng Minh cũng có sản nghiệp, chúng ta chỉ cần tìm hiểu xem sản nghiệp của Đỗ gia là những đâu."
"Chúng ta có thể đi lại nhiều lần, biết đâu sẽ gặp được bà ấy."
DTV
Đương nhiên, còn một cách nhanh hơn, đó là lặng lẽ đột nhập vào phủ, mê hoặc những người xung quanh Diệp thị, để hai mẹ con có thể gặp mặt.
Chỉ là, các nàng vừa mới đến đây, chưa rõ thái độ của Diệp thị thế nào, cách làm này e không mấy thích hợp.
Nghĩ ngợi một lúc, Tống Minh Diên nói: "Chúng ta tìm một tửu lâu ngồi tạm, biết đâu lại nghe được tin tức về Đỗ gia."
"Được."
Lúc đang nói chuyện, cả ba vừa vặn đi ngang qua một tửu lâu trang hoàng đẹp đẽ và có vẻ làm ăn phát đạt, liền bước chân tiến vào.
"Khách quan, các vị đi mấy người?"
Thấy có khách bước vào, tiểu nhị mặt mày tươi cười đon đả, hắn là kẻ biết nhìn người, không vì trang phục của Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong mà chậm trễ tiếp đón.
Có những người dù mặc bao tải rách rưới vẫn toát lên phong thái bất phàm.
Cô nương đội mũ che mặt không rõ lắm, nhưng vị nam nhân đứng cạnh với dáng người cao ráo và khí chất mạnh mẽ này, chỉ nhìn cũng biết không phải hạng tầm thường.
"Hai người thôi."
Nghe giọng thanh lãnh của Lục Bùi Phong, tiểu nhị càng thêm phần cung kính: "Mời khách quan vào trong, có cần tiểu nhân chuẩn bị một nhã gian riêng không?"
Lục Bùi Phong nhìn về phía Tống Minh Diên, thấy nàng gật đầu, điếm tiểu nhị lập tức tinh ý đưa họ lên lầu.
Lúc này, ở một nhã gian khác, Vân Tiện nhìn quanh, nhận thấy tửu lầu này vẫn còn kém xa sản nghiệp danh nghĩa của Quang Kính Sơn Trang.
Hắn hỏi lại: "Ngươi chắc chắn đây là tửu lầu tốt nhất ở huyện Sùng Minh? Không còn tửu lầu nào khác sao?"
Người hầu ngập ngừng gật đầu: "Dạ, đúng vậy."