Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 404

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:53:58
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Địa phương tốt, nhưng phải có mạng mà sống sót mới tính là may mắn.

"Không có tình huống đặc biệt, các ngươi không được rời khỏi Tây Sơn đường, nếu không sẽ bị coi là chạy trốn. Một khi bị phát hiện, lập tức bị phạt kéo ngựa ba vòng, đánh 30 roi, c.h.é.m đầu làm gương."

Khi đội lưu đày rời khỏi Ung Châu thành, trên đường phố còn có không ít người chỉ trỏ về phía họ.

"Đám này là phạm nhân mới đến sao? Ai chà, sao lại bị sung quân đến Tây Sơn đường, nơi khủng khiếp ấy chứ? Chắc hẳn là đã đắc tội với ai rồi, nhìn cả lão nhân và trẻ nhỏ, thật đáng thương."

"Đi đến đó chẳng khác nào tìm đến cái chết. Tây Sơn đường là chỗ ăn thịt người, ngay cả dân địa phương cũng không dám đến gần. Nghe nói lần trước đưa mấy chục người đến đó, không ai sống sót trở về."

"Cũng chẳng còn cách nào, mệnh phạm nhân đã thấp hèn. Đến đây, chỉ còn cách phó mặc cho số phận. Gặp may thì làm nô lệ cho phú gia quyền quý, gặp vận rủi thì có thể phơi thây đầu đường, hoặc một ngày bị người ta xem không vừa mắt mà đánh giết, không nơi kêu oan, quả là thảm thương."

Người qua đường nhìn theo đoàn lưu đày rời khỏi cửa thành, trong mắt đầy vẻ thương hại và đồng tình.

Trong đám người, nhóm người của Thu nương sắc mặt tái nhợt, những người trẻ tuổi không kìm được mà bật khóc.

"Thu dì, chẳng phải Trung thúc đã nói họ đã thu xếp cho lão phu nhân sống ở thôn ấp gần châu phủ sao? Sao giờ lại an bài đến Tây Sơn đường!"

Họ đã chuẩn bị chu đáo, vậy mà mọi thứ lại thành ra như vậy!

"Lão phu nhân mà đến Tây Sơn đường, còn có thể sống sót mà trở về sao? Nơi đó nào phải là chỗ dành cho con người!"

Người trong nhóm tiên phó đều lo lắng đến sốt ruột, thay đổi này đồng nghĩa với mọi nỗ lực trước đó đều uổng phí.

Ai nấy bồn chồn như kiến bò trên chảo nóng: "Làm sao bây giờ? Chúng ta vừa mới đến, lại không có quyền thế, chẳng có lấy một người để nhờ vả."

Thu nương cố gắng trấn tĩnh, nói: "Đừng vội, để ta nghĩ cách, cứ để ta nghĩ đã."

Nhưng bà còn có cách nào, khi mà trên đầu bọn họ là Tiếu Vân Chí và Tạ Tân Nhu.

Chỉ cần hai người đó còn giữ chức tri phủ ở Ung Châu, thì Lục gia sẽ không thể an ổn ở đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-404.html.]

Tên cẩu hoàng đế chắc chắn đã tính đến điều này, nên mới lưu đày họ đến Ung Châu.

Dù sao, ân oán giữa bọn họ và Tạ Tân Nhu đã sâu sắc, năm đó Ngũ gia còn từng thẳng tay lăng mạ ngay trước mặt Tạ Tân Nhu.

Trong lúc đám tội nhân đang sốt ruột lo lắng tìm cách đối phó, đội ngũ lưu đày của Lục gia đã rời khỏi thành Ung Châu.

Những lời đồn đại vừa nghe trên đường khiến bọn họ vốn nghĩ mình gặp may nay lại như bị dội cả chậu nước lạnh, lòng ai nấy đều lạnh đến tận xương tủy.

Không biết ai nuốt nước bọt, giọng run rẩy hỏi lớn: "Nói thật đi, Tây Sơn đường có thật đáng sợ đến thế không?"

Ngô Đạt và Triệu Thuận, những kẻ ban đầu vốn có thể hoàn tất nhiệm vụ rồi rời đi, nay lại kiên quyết đi theo đội đến Tây Sơn đường. Trong thâm tâm Ngô Đạt tự tin lạ thường, hắn nghĩ: "Dù là cọp beo hay hùng ưng, chỉ cần có Thiếu phu nhân ở đây, không có thứ nào dám gây chuyện. Nếu thiếu phu nhân có thể tự mình khuất phục Tây Sơn đường, từ nay lão Ngô ta sẽ nguyện đi theo nàng đến cùng!"

Nghe có người hỏi, Ngô Đạt sờ sờ bộ râu mới mọc, nhếch miệng cười: "Tây Sơn đường ư, không chỉ là đáng sợ! Từ trước đến nay, kẻ bị đày đến đó chưa có một ai sống sót trở về."

"Ngô quan gia, ngươi không phải cố ý dọa chúng ta đó chứ?" Đám người nghe đến tái cả mặt.

"Ta lừa các ngươi làm gì?" Ngô Đạt trợn mắt, chẳng khách sáo như đối với người Lục gia, nói tiếp: "Tây Sơn đường chính là nơi độc vật tụ tập, nghe nói vùng ấy có cả người ăn thịt người. Hơn nữa, những kẻ canh gác Tây Sơn đường đều là hung đồ từng g.i.ế.c hơn trăm mạng. Không có người bảo vệ, các ngươi đến đó chỉ còn một lựa chọn mà thôi."

Có kẻ nơm nớp lo sợ hỏi: "Lựa chọn gì?"

DTV

Ngô Đạt liếc nhìn, lạnh lùng đáp: "Hôm nay c.h.ế.t hay ngày mai chết, tự ngươi mà suy nghĩ!"

"Không lẽ chẳng còn cách nào sống sót sao?"

"Còn! Nếu ngươi đủ mạnh để được bọn thổ phỉ trong núi để mắt tới, biết đâu còn có thể làm tên lính hầu cho chúng."

Cả đội ngũ lưu đày nghe mà kinh hãi không thôi. Chốn này nào phải là vùng núi bình yên, mà là hang ổ phỉ đồ, độc trùng dày đặc. Địa phương ấy, ngay cả quan phủ còn không dám can thiệp, thì hẳn phải là thế lực đáng gờm.

Ai nấy lòng đầy kinh sợ, mỗi bước đi về phía trước đều như đi vào cõi chết. Chỉ riêng người Lục gia vẫn bình thản, trấn định, tựa như con đường trước mặt chẳng phải đầm rồng hang hổ.

"Không biết đám phỉ trong núi sức mạnh ra sao. Ta đã luyện vài tháng võ nghệ, còn chưa có cơ hội thực chiến, giờ cũng muốn thử xem có hiệu quả gì không." Lục Tam phu nhân háo hức muốn thử, ánh mắt tràn đầy chiến ý.

Từ lúc vào đất Bách Việt, bà không hề ngồi kiệu, ngày ngày buộc túi cát vào chân, đi bộ theo sau xe. Khi dừng chân nghỉ ngơi, bà luôn nhờ Tống Minh Diên và Lục Bùi Phong chỉ dạy chiêu thức võ công, chưa một khắc nào lơ là.

Loading...