Giờ đây, bà đã từ một phụ nhân hậu trạch hóa thành một nữ tử mạnh mẽ đầy uy nghiêm, đến cả cơ bắp cũng nổi rõ. Đôi chân dài, eo thon, tóc búi cao, như một ngọn thương dài kiêu hùng, ngay làn da trắng nõn giờ cũng ngả màu mật.
Tống Minh Diên thấy Tam thẩm lúc này thật lấp lánh, một vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời.
"Đến lúc đó, nếu bọn phỉ không dám ra tay, ta sẽ bắt tất cả chúng lại để Tam thẩm đánh!"
Lục Tam phu nhân nghe vậy, chiến ý trong mắt chợt tan biến, lời của Diên Diên như mật ngọt len lỏi vào lòng bà, trên khuôn mặt lộ vẻ dịu dàng mà đến cả Lục Tam thúc cũng hiếm khi thấy.
"Được, đều nghe theo lời Diên Diên."
Lục Đại phu nhân nhìn mà nén cười, nghĩ thầm Tam đệ thật khổ, thường ngày bị chính thê nhà mình nắm lỗ tai quát mắng, vậy mà giờ lại thấy chính thê tỏ ra ngoan ngoãn vâng lời Diên Diên thế kia.
Nên để ông ấy đến xem, bộ dáng ngoan ngoãn phục tùng của tức phụ nhà mình với Diên Diên.
Đoàn người lưu đày suốt một ngày đường, từ sáng sớm đến tận lúc mặt trời lặn, cuối cùng cũng đến Tây Sơn đường, nơi mà chỉ nghe đến tên cũng khiến mọi người biến sắc.
Ánh chiều tà phủ lên núi non xa xăm, chim chóc bay lượn, dòng suối phản chiếu sắc vàng lấp lánh, những bông hoa dại đủ màu sắc tươi thắm nở rộ khắp sườn núi.
Cảnh sắc đẹp đẽ tựa như tiên cảnh chốn đào nguyên, làm say đắm lòng người.
Đứng trên sườn núi, mọi người ngây người ngắm nhìn.
"Nơi này nào có vẻ nguy hiểm gì, rõ ràng là tiên cảnh!" Có kẻ không kìm được bước lên đám cỏ, tiếng lách tách từ dưới chân khiến hắn giật mình tỉnh lại.
Ánh mắt hắn rời khỏi cảnh sắc rực rỡ, hạ xuống nhìn dưới chân. Vừa nhìn một cái, hắn sợ đến hồn phi phách tán, nhảy bật lên rồi lao về sau, trốn kỹ sau lưng người khác.
Mọi người cũng nhìn theo chỗ hắn vừa đạp lên, chỉ thấy gió thổi nhè nhẹ, lộ ra khung xương trắng xóa, nửa vùi trong bùn đất, nửa bị những dây leo xanh nhỏ quấn quanh, lộ ra ngay trước mắt.
Cả đám người lập tức tái mặt, liên tiếp lùi mấy bước.
Vừa rồi còn là cảnh đẹp làm lòng người say mê, bỗng chốc trở nên thê lương đáng sợ, ngay cả gió đêm cũng mang theo luồng khí lạnh rợn người.
"Tẩu tẩu, trên xương cốt có nhiều sâu lắm!" Lục Tư Ninh tinh mắt, lập tức nhận ra tầng tầng lớp lớp sâu bọ rậm rạp bám chặt bên ngoài xương cốt, hòa quyện vào đó.
Tống Minh Diên tiến lên, lấy một mẩu xương, khẽ bóp nhẹ, xương liền nát ra như bọt biển.
Nhận thấy nguy hiểm, đám sâu nhỏ bỗng tản ra, bò về bốn phương tám hướng.
Nhìn cảnh tượng đó, da gà trên người mọi người không ngừng nổi lên, cả đám như bị ma đuổi, la hét ầm ĩ chạy về phía sườn núi.
"Đó là cổ trùng." Lục lão phu nhân hiểu biết rộng, liếc mắt liền nhận ra.
Mọi người sợ hãi kinh hoàng, cổ trùng trong truyền thuyết cũng có, vậy nơi này rốt cuộc là nơi nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-405.html.]
"Ta không ở lại đây nữa! Ta muốn về!"
"Nếu biết tình cảnh như thế này, thà làm trâu làm ngựa trên đường lưu đày còn hơn sống trong lo sợ ở đây!"
"Chốn này làm sao mà khai hoang? Đám sâu đó có khi nào cướp mạng người không!"
"Nhìn kìa, bên kia lại có thêm một bộ xương nữa!"
Nào chỉ một bộ, chẳng biết nơi đây còn chôn bao nhiêu bộ nữa, cũng không lạ vì sao cây cỏ ở đây mọc tốt đến thế.
Tống Minh Diên quan sát xung quanh, tiếng gió hiu hắt, bóng đêm dần bao phủ. Bọn họ vừa tới đã bị kẻ khác theo dõi, địch trong tối, ta ngoài sáng, nơi này quả là chốn hổ lang.
"Nay trước hết tìm chỗ hạ trại qua đêm, đã không thể quay về thì sợ cũng vô ích, muốn sống sót thì nghe ta chỉ huy."
"Bây giờ dọn sạch lớp cỏ ở đây, nhặt củi nhóm lửa lên. Ngày mai gom thêm cỏ khô, rồi dùng lửa lớn thiêu hủy một lượt nơi này."
Nếu muốn ở lại khai hoang, trồng trọt, lập đại bản doanh, thì tuyệt đối không thể để nơi đây hoang vu như thế này được.
"Thiếu phu nhân, còn mấy con sâu kia..."
Mọi người ngập ngừng, không dám động thủ. Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi của lũ sâu khiến da đầu tê dại, ai nấy đều run rẩy sợ hãi.
Tống Minh Diên xoay người, từ trên xe lấy ra mấy bao tải, ném cho họ: "Đốt ít tro trấu, xung quanh rắc một ít, đừng đi quá xa."
Tro trấu có thể xua đuổi côn trùng sao?
Đối với những người chưa từng làm việc nhà nông, đây quả là một kiến thức mới mẻ.
Trong khi vẫn còn hoài nghi, mọi người lặng lẽ kéo nhau lên sườn dốc trong rừng, nhặt lá khô, cỏ khô và cành cây.
Lửa được đốt lên, ánh lửa bập bùng chiếu sáng vùng quê trong màn đêm, khiến mọi người thoáng cảm thấy an tâm hơn.
DTV
Khi lớp tro trấu đầu tiên được rải xuống, hiệu quả thật sự lộ rõ.
Những con sâu bò trườn trên mặt đất vừa chạm vào tro đã co quắp, giãy giụa, hoặc là bò tránh đi, hoặc bị thiêu c.h.ế.t ngay lập tức.
Thấy vậy, tinh thần mọi người đều phấn chấn hẳn lên, thật sự hiệu quả!
"Mau mau, đốt thêm nhiều tro nữa!"
"Rải đều khắp nơi chúng ta ở, đừng bỏ sót góc nào. Sau đó dùng tro vẽ thành vòng, bảo vệ khu vực nghỉ ngơi đêm nay!"
Đội ngũ nhanh chóng chia nhau hành động, người gom cỏ, kẻ rải tro, người nhặt củi.