Sau hơn một canh giờ bận rộn, cuối cùng cũng dọn sạch được một mảnh đất nhỏ.
Người Lục gia cũng không hề rảnh rỗi, người dựng lều trại, người chuẩn bị nồi niêu, mấy công việc nặng đều giao cho Lục Nhị lão gia cùng bọn thuộc hạ.
Chỉ có một điều khiến họ phiền lòng.
"Đêm nay ăn gì đây?"
Trên đường đến huyện Sùng Minh đã tiêu hao gần hết lương thực, giờ mới đến Ung Châu thành, mà lại không thể rời đội đi mua sắm.
Ngoài nửa túi gạo, vài quả trứng cùng ít rau khô ra, chẳng còn lại gì nữa.
Hơn nữa, trời đã tối, không tiện xuống vùng quê hay vào rừng săn bắt thêm.
Lục lão phu nhân lần đầu tỏ vẻ ưu tư. Với nhiều người như vậy, bà cũng không muốn để Diên Diên phải đem vật phẩm ra phân phát.
Nửa túi gạo chỉ sợ chẳng trụ được bao lâu.
Đang định để tối nay qua loa cho xong, mai sẽ sai Ngô Đạt và thuộc hạ đi kiếm thêm lương thực, thì trong bóng đêm, đột nhiên một đám ánh lửa nhấp nháy soi sáng vùng quê.
Sự xuất hiện bất ngờ này khiến tất cả đều ngừng tay, lập tức cảnh giác.
Có người tới, hơn nữa thoạt nhìn cũng không ít!
Khi đội ngũ càng lúc càng tiến gần, bóng dáng người tới hiện lên rõ ràng trong ánh lửa, tuấn tú oai nghiêm.
Ban đầu cứ nghĩ là quân địch, một tiểu tử đã thủ sẵn ná cao su, nhắm ngay người đến. Chẳng ngờ khi thấy rõ người tới là ai, đôi mắt tròn xoe sững lại, tay run rẩy khiến viên đá tuột khỏi ná, bay vèo về phía đầu Lục Thừa.
Lục Bùi xa hoảng hốt kêu lên: "Cha! Mau tránh ra!!"
"Cha! Cha ơi!"
Bộp một tiếng, viên đá đập trúng đầu Lục Thừa.
"..."
"A... A..."
"Ha ha ha ha."
Ba tiểu tử còn lại phá lên cười ngả nghiêng.
Tống Minh Diên cũng không giữ nổi dáng vẻ nghiêm trang mà bật cười, cách tiểu tử nghênh đón thân phụ thật đúng là có chút độc đáo.
Lục Bùi Xa vội lao về phía Lục Thừa, mắt rưng rưng lệ: "Cha ơi, cha đừng có... c.h.ế.t nhé!"
Vì đang thay răng, lời nói của cậu bé có chút ngọng nghịu.
Lục Thừa khẽ thở dài, không biết nên khóc hay cười: "... Không c.h.ế.t đâu."
Cậu nhóc ôm chặt lấy chân phụ thân, ông ấy vươn tay xoa đầu cậu, một tay nhấc bổng con trai lên: "Nam tử hán đại trượng phu, đừng có nói khóc là khóc, phải vững vàng, trưởng thành lên mới được."
Câu cuối, ông ấy vừa nói vừa phảng phất niềm vui mừng lẫn xúc động.
Được phụ thân giơ cao, cậu nhóc lau nước mắt, nghẹn ngào đáp: "Vâng, nam tử hán đại trượng phu, chỉ đổ m.á.u không đổ lệ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-406.html.]
Lục Thừa cười lớn: "Được! Đây mới chính là con trai Lục Thừa ta!"
Lục Bùi Xa cũng cười toe toét, phụ thân thật sự đã trở về, không phải là giấc mơ, đúng là không phải đang mơ!
Thật tốt quá!
Ôm nhi tử trong tay, Lục Thừa cất bước tiến về phía gia đình, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy thê tử đang đứng giữa đám người.
Nhìn phu nhân sau mấy tháng xa cách, ông ấy bất giác có chút e dè, chợt nghĩ không dám tiến lại gần.
Chẳng lẽ phu nhân đã luyện thượng võ, đợi ông ấy đến để tặng cho một trận?
Chỉ trong khoảnh khắc, Lục Thừa đã đem những việc mình phạm lỗi trong mấy tháng qua tỉ mỉ ngẫm lại một lượt.
DTV
Tốt rồi, không có sai lầm gì.
Càng không ăn chơi đàng điếm, cũng chẳng trêu hoa ghẹo nguyệt, thậm chí uống rượu còn giữ đúng mực, mỗi lần chỉ nửa ly, quyết không uống ly thứ hai, thật sự là tuân thủ bổn phận.
Nghĩ vậy, Lục Thừa lập tức vững vàng, lưng thẳng tắp.
"Nương, đại tẩu, nhị tẩu, tứ đệ muội, ngũ đệ muội, tức phụ nhi, ta đã trở về rồi-"
Ông ấy lần lượt chào từng người, rồi mới đặt tiểu tử xuống đất.
"Chẳng có chút hình tượng gì!" Lục Tam phu nhân hờn trách, nhưng nụ cười đã rạng rỡ từ khi Lục Thừa xuất hiện.
Lục lão phu nhân mắt ngấn lệ, cười hiền từ: "Trở về là tốt rồi."
Trở về là tốt rồi, giờ đây đã đến nơi lưu đày, không cần phải ẩn giấu nữa, cùng lắm là tiến sâu vào núi rừng mà thôi.
Núi lớn thiên nhiên che chắn, chẳng lẽ còn sợ gì sao?
Không gì quan trọng hơn người một nhà đoàn tụ, nếu có thể, bà thậm chí muốn dẹp bỏ hoàng đế phản nghịch kia!
Dù vậy, cả nhà mới tới Tây Sơn đường, vẫn còn nhiều việc phải hoàn thành, chuyện đối phó phản tặc còn cần tính toán thêm.
Mấy tiểu tử cười đùa xong, đồng loạt ùa đến, ngoan ngoãn gọi người.
"Tam thúc!"
"Tam thúc!"
"Xem tam thúc mang đến gì cho các ngươi!" Lục Thừa giang tay ôm lấy bọn nhỏ.
Phía sau ông ấy là hai chiếc xe đầy lương thực, có gạo, có bột mì, còn có nhiều nguyên liệu nấu ăn, đủ để cả đoàn sống sung túc trong nửa tháng.
Xe đẩy tay là do Lý Phi và Tần Phương cùng nhau kéo tới, Thanh Hải và Trường Vân vì nhiệm vụ không thể rời đi.
Lý Phi xoa tay cười hiền hậu, mắt ánh lên vẻ háo hức: "Tối nay thật náo nhiệt, lão phu nhân lại đến, hay là để ta làm một bữa ngon chúc mừng mọi người."
Lục Bùi Xuyên lập tức tái mặt, đẩy ngay Lý Phi về phía bọn trẻ: "Ngươi khỏi cần lo chuyện gì hết, chỉ cần trông bọn nhỏ là được."
Lý Phi nhìn mấy đôi mắt to tròn đen láy, đôi má trắng nõn bầu bĩnh, lòng cũng tan chảy theo.
Nơi nào còn nhớ chuyện nấu cơm, hắn ngẩn ngơ gật đầu.
Vì đã tối, mọi người còn chưa dùng bữa, Lục lão phu nhân vừa nhận lương thực liền lập tức chỉ huy nhóm người bắt đầu công việc chuẩn bị.