Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 407

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:54:06
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa đồng quê vắng lặng chỉ có tiếng côn trùng, không khí lại náo nhiệt hẳn lên.

"Lý Phi thúc thúc, nhị ca nói cơm thúc nấu dở lắm, có phải không?"

Cái gì? Nhị công tử lại dám lén lút nói xấu hắn như vậy sao?

"Sao có thể chứ, nhị công tử chỉ đang đùa các ngươi thôi. Nương ta nói ta nấu cơm ngon lắm."

Tiểu tử tò mò hỏi tiếp: "Vậy nương thúc từng ăn qua cơm thúc nấu chưa?"

Lý Phi lắc đầu: "Chưa đâu, nương ta nói cơm ta nấu không phải thứ nhân gian nên ăn, phải là món dành cho thần tiên."

Mấy đứa nhỏ lén liếc nhau, dù chưa từng ăn cơm do Lý Phi thúc thúc nấu, lần này chúng đồng loạt tin tưởng nhị ca.

"Lý Phi thúc thúc, thúc biết chăm sóc trẻ nhỏ sao?"

"Không đâu." Lý Phi thật thà, thành khẩn lắc đầu.

Hắn còn chưa thành thân, lại chưa có con cái, làm gì đã từng bế trẻ nhỏ? Nhưng nghĩ lại thì cũng chẳng có gì khó, chắc bọn trẻ sẽ rất dễ dỗ dành.

"Không sao đâu, Lý Phi thúc thúc. Nếu thúc không biết bế trẻ, thì để chúng ta bế thúc đi!"

Bốn đứa nhỏ ngồi xổm, vây quanh một tráng hán to lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ánh lên vài phần chờ mong.

Bị bốn đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm, Lý Phi chỉ biết ngây ngốc gãi đầu cười: "Được... được thôi!"

Mười lăm phút sau, Lý Phi – tráng hán dũng mãnh này – đã bị quấn trong một tấm chăn nhỏ, giống như em bé mới sinh. Trên đầu hắn còn tết vài b.í.m tóc nhỏ, ánh mắt đờ đẫn, không còn cười nổi.

"Lý Phi thúc thúc, thúc hãy mút tay đi, em bé đều mút tay cả. Chỉ có điều chân thúc thối quá, Ninh Ninh không cho thúc mút đâu!"

Lục Bùi An – cậu bé nhỏ nhất trong bọn – kiễng chân đưa tay lên: "Ở đây còn có một bông hoa nhỏ, ta sẽ cài lên tóc thúc thúc. Từ nay, Lý Phi thúc thúc chính là cô bé xinh đẹp nhất thế gian."

"Lý Phi thúc thúc, sao thúc không cười? Thúc không cười thì khóc cũng được, bộ dạng thúc thế này chẳng giống em bé chút nào."

Những tiếng nói trẻ thơ ngọt ngào vang vọng nơi làng quê, khiến đám người Tần Phương đang khuân hàng từ xe xuống phải nén cười đến đỏ mặt.

Hiểu rồi, lần sau nếu có việc trông trẻ, nhất định Lý Phi phải tranh làm cơm, bởi chắc chắn hắn sẽ viện cớ không muốn trông nữa.

Một lát sau, bọn trẻ thay phiên nhau đóng vai cha, nương, rồi cả nãi nãi, ra dáng người lớn chăm sóc đứa bé là Lý Phi – bảo bảo 200 cân này.

Mãi cho đến khi mọi người ngồi vây quanh lửa trại, Lý Phi vẫn chưa thể thoát khỏi trạng thái bối rối, hoài nghi cả cuộc đời mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-407.html.]

Trông trẻ... Không đúng, là bị trẻ trông! Quả là quá khứ đen lớn nhất trong cuộc đời Lý Phi này!

Từ nay về sau, hắn quyết không trông trẻ nữa.

DTV

Lục Nhị lão gia và đám người không ngờ Lục Thừa lại có thể sống sót trở về, cả đêm không dám thở mạnh, im thin thít đến nỗi như không hề tồn tại.

Từ khi Lục Thừa xuất hiện cùng hai xe lương thực, họ nhận ra một điều: từ nay nếu muốn sống tại nơi hoang vu này, họ chỉ có thể dựa vào gia đình Lục lão phu nhân.

Trước kia, họ cũng dựa vào nhà Lục lão phu nhân mà sống, nhưng lúc ấy với thân phận thân thích, vừa có thể diện vừa được đối đãi khách khí.

Còn hiện giờ...

Nghe mùi thịt từ phía lửa trại của Lục lão phu nhân, họ đành im lặng cắn miếng bánh ngô cùng rau dại to bằng bàn tay, bụng đói cồn cào.

Bữa tối của họ, Lục lão phu nhân không màng tới, chỉ ném một túi gạo thô và mì, miễn sao họ không c.h.ế.t đói để có sức làm việc là đủ.

Bánh ngô rau dại cũng là do các phụ nữ trong đoàn làm.

Khu vực này mọc đầy rau dại, dọc đường xuống núi, họ đã nhận diện được vài loại. Chỉ hái được chút ít mang về, đập trên đá cạnh bếp lửa, nướng sơ lên cho xong bữa.

Trong tình cảnh này, có cái gì để ăn đã là tốt lắm rồi.

Bảo là không hối hận thì không thể, từ lúc bị lưu đày đến đây, mỗi ngày họ đều hối hận.

Nếu lúc trước không nói lời cay nghiệt, có lẽ giờ đây cuộc sống cũng không đến mức như nô lệ.

Không chỉ Lục Nhị lão gia hối hận, người nhà họ Tống cũng vậy. Sớm biết có ngày hôm nay, đã chẳng đối xử lạnh nhạt với Tống Minh Diên, dẫu không được ăn thịt, cũng có thể xin được ngụm canh.

Chỉ vì nịnh bợ Hứa thị mà họ đã đối xử tệ bạc với Tống Minh Diên, ngoài mỉa mai chế nhạo chẳng nói được lời nào tử tế.

Bây giờ nghĩ lại, thật đúng là biết vậy chẳng làm.

Tuy nhiên, họ cũng không nhận sai lầm về phía mình. Nếu không phải Tống Phan Sơn phân biệt đối xử với hai nữ nhi, họ làm sao đến nỗi cũng hành xử khác theo.

Ngàn sai vạn sai, đều là Tống Phan Sơn sai!

Trong đêm đầu tiên ở Tây Sơn đường, chỉ có rau dại để ăn cho đỡ đói, Tống Phan Sơn lại phải chịu thêm một trận đòn đau.

Có lẽ do trên đường bị đánh nhiều, cơ thể đã dần quen, nên sau đòn roi ấy, ông ta vẫn có thể điềm nhiên nhổ cỏ ăn.

"Nương chẳng phải nói có người sẽ đến tiếp ứng ca ca sao? Hắn khi nào mới đến đây? Không tới sớm chúng ta sẽ đói c.h.ế.t mất!" Tống Minh Yên nhìn Hứa thị, oán giận nói.

Loading...