"Trận đấu sắp bắt đầu, tiểu nhân xin phép không quấy rầy nữa."
Thấy Tống Minh Diên gật đầu, tiểu nhị liền lui ra, đóng cửa lại một cách cung kính.
Lời hắn nói hoàn toàn xuất phát từ lòng chân thành. Một bên là kẻ đam mê cờ bạc, một bên là hiếu tử sẵn sàng dấn thân vì mẹ già, quả thực hiếu tử kia dễ có phần thắng hơn.
Dù vậy, nàng cũng chưa vội đặt cược. Mục đích chính của nàng không phải là đến để đánh bạc, nhưng nếu có thể kiếm được chút tiền thì cũng hay. Muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, nàng chẳng ngại gì có thêm bạc.
Trước cửa tửu lầu Phúc Ký đông nghịt người xem náo nhiệt. Từ trên nhìn xuống, ngoài lôi đài thì khắp nơi đều là đầu người chen chúc.
Tống Ngọc Nghiên ghé vào cửa sổ, mắt chăm chú nhìn đám đông, cố tìm bóng dáng của Diệp thị.
Nhưng Đỗ Hưng Thành và Diệp thị không xuất hiện, chỉ có quản sự của tửu lầu Phúc Ký thay mặt chủ nhân nói vài lời mở đầu, sau đó giới thiệu đôi nét về các tuyển thủ tham gia.
DTV
Vương Hổ và Mã Hướng Uy đều là những tráng hán vạm vỡ, nhìn chung trong số 14 người dự thi, vóc dáng không ai khác biệt nhiều.
Chỉ trừ một người.
Tống Minh Diên vừa nhìn đã chú ý đến kẻ đó. Hắn đeo mặt nạ quỷ, đứng giữa đám tráng hán to lớn trông vô cùng nổi bật, như một cây tùng kiêu hãnh.
Dù không thấy rõ mặt, nhưng ở hắn toát ra khí chất ngạo nghễ đón gió.
Xem chừng căn cơ hắn rất vững, rõ ràng là người luyện võ lâu năm, Tống Minh Diên không khỏi linh cảm rằng hắn sẽ là quán quân của kỳ tỷ thí lần này.
Đây là trực giác nhạy bén của người có võ công cao cường.
Thấy Tống Ngọc Nghiên thất vọng cúi đầu bên cửa sổ, nàng cười nói: "Chờ một chút, người sẽ sớm đến thôi."
Nàng đã nhận ra một cỗ xe ngựa hoa lệ vừa tiến vào hậu viện. Nhìn thái độ của người tửu lầu Phúc Ký, không còn nghi ngờ gì nữa, người đến chắc chắn là Đỗ Hưng Thành và phu nhân Diệp thị.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, từ cỗ xe ngựa dẫn đầu bước xuống chính là Đỗ Hưng Thành, người có vẻ ngoài phúc hậu.
Ngay sau đó là Diệp thị. Diệp thị đi theo sau Đỗ Hưng Thành, tay trái dắt theo một đứa bé khoảng ba tuổi. Nhìn qua liền biết hài tử ấy là con trai bà ấy sinh cho Đỗ Hưng Thành.
Một nhà ba người, thân mật đầm ấm, dễ khiến người khác phải ganh tỵ.
Nhìn thấy họ bước lên lầu vào căn nhã gian tốt nhất để quan sát tỷ thí, Tống Minh Diên mới thu lại thần thức, không vội vã tiến đến mà tập trung chú ý xuống phía dưới lôi đài.
Quản sự đã giới thiệu xong xuôi, thấy mọi người đều đang chờ đợi, hắn mỉm cười nhiệt tình: "Hôm nay là cuộc tỷ võ tranh giải nhất của chúng ta. Tiếp theo, xin mời các đấu thủ rút thăm quyết định đối thủ và thứ tự thi đấu."
Tiếng chiêng trống nổi lên, một gã sai vặt cầm khay tiến lên lôi đài. Chiếc khay lót vải đỏ, trên đó đặt mười bốn chiếc thẻ tre, mặt số hướng xuống dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-411.html.]
Gã sai vặt mang khay đến từng đấu thủ, lần lượt cho mỗi người rút một chiếc thẻ.
Sau khi tất cả mọi người đã rút thẻ và lần lượt giơ lên cho khán giả xem số thứ tự của mình, gã sai vặt liền mời họ tạm lui xuống đài.
Cùng với tiếng trống nổi lên, quản sự giọng cao kéo dài: "Cuộc tỷ võ tranh giải nhất lần thứ năm của tửu lầu Phúc Ký chính thức bắt đầu ——"
"Xin mời hai đấu thủ rút được số một tiến lên đài."
Tiếng quản sự vừa dứt, dưới đài náo động hẳn lên, mọi người đổ xô đến hai chiếc bàn dài chuyên để đặt cược.
Mỗi bên lôi đài có một chiếc bàn riêng, tương ứng với mỗi đấu thủ.
"Cược xong thì dừng, cược xong thì dừng!"
"Mau mau mau!"
Là khách quý trong nhã gian, Tống Minh Diên không cần tự mình xuống dưới lầu đặt cược, chỉ cần sai bảo người hầu đứng ngoài nhã gian đi làm việc ấy là được.
Dưới lôi đài náo nhiệt như chợ bán thức ăn.
Trên lôi đài, hai đấu thủ đã vào vị trí, mỗi người đứng một bên. Một người trông lòe loẹt như khổng tước, không ngừng khoe cơ bắp cuồn cuộn trước mọi người.
Người còn lại thì điềm đạm, không hề có cơ bắp nổi bật, trông có vẻ kém hơn hẳn. Do vậy, phần lớn số bạc đều được đặt cược về phía đấu thủ có vẻ mạnh mẽ.
Tống Minh Diên quan sát một lúc, không chút do dự đặt cược vào người còn lại.
Theo kinh nghiệm nhiều năm đánh nhau của nàng, kẻ phô trương thường gục trước, còn người ít nói mới là kẻ nguy hiểm.
Nàng đặt cược với tỷ lệ thưởng cao nhất, 1 ăn 3.
Bàn dài phía bên trái chất đầy bạc, còn bên phải – nơi có tờ cược nén vàng của nàng – lại trở thành tâm điểm chú ý.
Chỉ có mình nàng đặt cược tỷ lệ 1 ăn 3 vào người ấy.
"Bên kia có người cược hẳn một nén vàng!"
"Gì cơ! Cược lớn vậy sao? Lại còn cược 1 ăn 3! Không ổn rồi, đặt lớn như vậy, ta cảm giác bên kia sẽ thắng?"
"Cảm giác bên kia thắng cái gì! Chúng ta cược cho người đã vô địch nhiều lần, còn bên kia chỉ là tiểu tốt vô danh. Nếu hắn thắng, ta sẽ đổi họ của con trai ta theo họ ngươi!"
"Hôm nay ta – Vương Lão Tam – dồn hết cả tiền vốn vào đây, bên ta nhất định phải thắng! Ánh mắt ta không bao giờ sai! Cứ đợi xem, tên bên kia sẽ bị đánh bầm dập cho mà coi!"