Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Tạo phản mang không gian dọn sạch quốc khố - Chương 412

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:54:19
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe vậy, những người định đổi hướng cũng chùn chân, tự nhủ trận tỷ võ này dựa vào thực lực, không phải cứ cược lớn thì sẽ thắng.

Tiếng trống nổi ba hồi, báo hiệu cuộc tỷ võ chính thức bắt đầu.

Mãnh hán vai trần, cơ bắp cuồn cuộn, dẫn đầu phát động thế công, chỉ với một bước dài đã lao thẳng đến đối thủ vững chãi như Thái Sơn.

Hắn công kích trực diện, nhắm vào ba đường yếu của đối thủ, thủ đoạn đê hèn khiến người xem cũng phải chán ghét.

Người mà Tống Minh Diên đặt cược đang dần bị ép lùi về phía sau, đám đông xung quanh liền hò hét phấn khích, tiếng reo hò vang lên không ngớt.

Nhưng giây tiếp theo, mãnh hán đã để lộ sơ hở, bị đối thủ bắt lấy, liền bị ôm quăng ngã xuống đất. Đám đông im bặt, bụi bay mù mịt.

Khi quản sự bắt đầu đếm ngược, mãnh hán vẫn cố gắng giãy giụa, gương mặt đỏ bừng, nhưng cũng không thể thay đổi thế trận. Cuối cùng, người được mọi người kỳ vọng đã bại trận.

Tống Minh Diên dễ dàng thắng lớn, thu về ba nén vàng.

Trong các trận tỷ thí tiếp theo, nàng không đặt cược thêm, ngoại trừ những trận có Vương Hổ, Mã Hướng Uy và Quỷ Diện, nàng đều đặt cược vào họ.

Qua một vòng thi, bảy người bị loại, chỉ còn lại bảy người vào ba trận đấu tiếp theo. Một người được đặc cách, vào thẳng vòng sau.

Trong đợt tỷ thí tiếp theo, ba người Vương Hổ, Mã Hướng Uy và Quỷ Diện vẫn chưa gặp nhau, Quỷ Diện được đặc cách, còn Vương Hổ và Mã Hướng Uy tiếp tục giành chiến thắng.

Trong khoảng thời gian nghỉ giữa trận, Tống Minh Diên gọi chút đồ ăn. Sau mười trận tỷ thí, trời đã gần trưa.

Trong lúc đó, nhã gian của Diệp thị vẫn im ắng, chỉ có vài lần gọi nước trà và chút điểm tâm cho hài tử, cùng hai lần Đỗ Hưng Thành rời đi.

Đến khi Tống Minh Diên ăn xong, Diệp thị mới có động tĩnh. Bà ấy giao hài tử cho bà vú, chỉ mang theo một tỳ nữ, rồi rời nhã gian tiến về hậu viện.

Chính là giờ khắc này mà Tống Minh Diên chờ đợi. Nàng đội chiếc mũ có rèm lên, dẫn Tống Ngọc Nghiên rời khỏi nhã gian.

"Ngươi chỉ có thể duy trì trạng thái này trong 15 phút, sau đó sẽ trở về hình dạng hồn thể, nói cách khác, ngươi chỉ có 15 phút trong hình dạng người sống mà không để lộ sơ hở."

Tống Minh Diên nhìn Tống Ngọc Nghiên trước mặt, hiểu rõ nàng ấy đã chờ đợi khoảnh khắc này bao lâu, khẽ mỉm cười: "Đi thôi, ta đảm bảo trong lúc này sẽ không ai quấy rầy ngươi."

"A Diên... Ta..." Tống Ngọc Nghiên hơi khẩn trương, nhưng ánh mắt cổ vũ của Tống Minh Diên đã tiếp thêm can đảm cho nàng ấy.

"Ta sẽ quay lại trước 15 phút. A Diên, chờ ta!"

Nói xong, Tống Ngọc Nghiên kiên định tiến về nơi ở của Diệp thị. Tỳ nữ trông cửa đã bị Tống Minh Diên đánh ngất từ trước, nhưng vẫn đứng thẳng như thường, không để lộ dấu hiệu khác lạ.

Tống Ngọc Nghiên dừng chân trước cửa, chuẩn bị gõ cửa thì Diệp thị từ bên trong bước ra, đúng lúc hai người đối mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tao-phan-mang-khong-gian-don-sach-quoc-kho/chuong-412.html.]

Do hài tử nghịch ngợm làm đổ chén trà, Diệp thị bị ướt nên mới trở về thay xiêm y.

Thấy thiếu nữ đứng trước cửa, Diệp thị thoáng sửng sốt.

"Nương!" Tống Ngọc Nghiên run rẩy lên tiếng, ánh mắt chan chứa mong đợi và kính yêu.

Diệp thị khựng lại một chút, nhíu mày hỏi: "Cô nương là ai? Vì sao gọi ta là nương? Cô nương có nhầm người không?"

"Nương, là A Nghiên đây mà!" Tống Ngọc Nghiên đã nghĩ đến nhiều viễn cảnh gặp mặt, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến cảnh này, nàng ấy sững sờ, vừa ngỡ ngàng vừa bối rối.

Nương không nhận ra mình sao?

"A Nghiên?" Diệp thị lẩm bẩm, cầm khăn tay chậm rãi lau tay, đáp: "Ta không quen biết cô nương nào tên A Nghiên. Thật không dám giấu, ta chỉ có một đứa con trai, không có nữ nhi."

Động tác nhỏ vô thức ấy của bà ấy khiến Tống Ngọc Nghiên sững sờ đứng tại chỗ, cả người như mất hồn.

Không biết tự lúc nào, nước mắt đã giàn giụa trên mặt.

Tống Ngọc Nghiên vội lau đi, cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn tiếng khóc: "Có lẽ... là ta đã nhận nhầm người rồi. Quấy rầy phu nhân, xin thứ lỗi."

Nói xong, nàng cúi đầu, lặng lẽ rời đi, không hề ngoảnh lại.

DTV

Tống Ngọc Nghiên cũng chẳng rõ lòng mình giờ ra sao, chỉ biết khi nhìn thấy A Diên trước mặt, những uất ức trong lòng bỗng trào dâng, không thể kìm nén.

"A Diên..."

Nàng ấy bước tới, ôm lấy A Diên, ghì đầu vào nàng, tựa như chỉ bằng cách ấy mới cảm nhận được chút hơi ấm duy nhất còn lại của thế gian.

Mẫu thân không phải không nhớ nàng ấy.

Mẫu thân là không cần nàng ấy.

Có lẽ ngay cả bà ấy cũng không nhận ra, mỗi lần nói dối, tay bà ấy sẽ vô thức vuốt vuốt món đồ gì đó, hoặc khăn tay, hoặc bội sức bên hông.

A Nghiên biết mẫu thân đã lừa dối mình, nhưng nàng ấy không vạch trần.

Giống như mọi lần trước đây, lần này, A Nghiên cũng không vạch trần mẫu thân.

Nàng ấy mãi mãi phải là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng mẫu thân đã không cần nàng ấy nữa, đã nói rằng bà ấy không có nữ nhi!

Tống Ngọc Nghiên khóc thầm không thành tiếng, giống như những đêm lén lút khóc trong chăn khi nhớ mẫu thân ngày xưa.

15 phút quý giá để gặp Diệp thị rồi cũng trôi qua, các nàng chỉ thoáng thấy nhau một lần.

Loading...